Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo - Chương 29
topicLàm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo - Chương 29 :Đã đánh cậu ta rồi thì đừng đánh tôi
"Chị, tôi..."
Thời gian này Bạch Điềm Điềm tập tạ rất có thành quả. Lời Bạch Minh Nghĩa còn chưa nói xong, cả người đã bay ra ngoài, kèm theo tiếng "rầm" thật to, nặng nề ngã sấp xuống bàn.
Trần Đường sững một giây, lẳng lặng thả ống tay áo vừa xắn xuống, trong lòng tán thưởng, tràn đầy vui mừng: "Nhóc này dạy được rồi."
Hệ thống chấn kinh: 【Cô ấy sao lại biến thành như vậy?】
"Dạo trước tao bảo cô ấy đi tập gym, xem ra nghe vào rồi."
Trần Đường hài lòng gật đầu, vừa xem vừa bình luận: "Để ý động tác tay đi, vừa nhìn đã thấy rất chuyên nghiệp, cái tát này vung xuống, cảm giác có thể tát chết ba thằng Bạch Minh Nghĩa."
"Cái tát này quật hay, ngơ người mà không hư não, còn có tác dụng tỉnh người."
-
Những người khác trong phòng họp đều bị màn này làm cho ngây dại.
Lương tổng vốn ngồi xem kịch bỗng ngồi nghiêm như tượng, sợ Bạch Điềm Điềm nhìn mình không thuận mắt, cũng tặng cho một phát.
Tần Thời Uyên ban nãy còn đang tức, tưởng Bạch Minh Nghĩa thật sự do Bạch Điềm Điềm gọi tới, giờ cục giận còn chưa kịp thành hình, đã bị một cú đá của Bạch Điềm Điềm tán sạch.
Hai mươi mấy năm ở nhà họ Bạch, Bạch Điềm Điềm luôn hiền lành ngoan ngoãn, nói là dễ bắt nạt cũng không sai, nên Bạch Minh Nghĩa mặc định cô ấy sẽ đứng về phía mình.
Nhưng cậu ta không biết, nửa năm cậu ta biến mất, Bạch Điềm Điềm đã trải qua vài chuyện, thông suốt ít nhiều, và gặp được một người.
Bị đá bay xong, Bạch Minh Nghĩa loạng choạng định bò dậy, giây sau đã bị một cái tát của Bạch Điềm Điềm giáng thẳng gáy.
"Chị... chị định làm gì?"
Đây còn là người chị mềm yếu dễ bắt nạt của cậu ta sao?
"Chị đã nói, đừng tới gây rắc rối cho Trần Đường. Chị không có người em trai như cậu!"
Nói xong, "bốp" thêm cái nữa.
"Ba mẹ không còn, chị thay ba mẹ dạy dỗ cậu cho tử tế!"
Rồi lại "bốp bốp" mấy phát.
Lúc đầu Bạch Minh Nghĩa còn chửi bới phản kháng, rất nhanh đã bị đánh tới mức không dám hé răng, mặt mũi sưng tím khó mà nhận ra.
Bạch Điềm Điềm xách cậu ta tới trước mặt Tần Thời Uyên: "Tần tổng, xin lỗi anh. Thằng này đúng là em trai em, nhưng em chưa từng bảo nó tới tìm anh. Anh yên tâm, chuyện nhà em tự giải quyết, tuyệt đối không ảnh hưởng tới anh."
Tần Thời Uyên nhìn cô ấy, có chút ngẩn người.
Đây còn là chim hoàng yến anh ta nuôi sao? Cơ tay trước như sắp to hơn của mình.
Thấy anh ta không nói gì, Bạch Điềm Điềm lại vung cho Bạch Minh Nghĩa hai cái tát giòn tan: "Xin lỗi ngay!"
Bạch Minh Nghĩa "ôi ôi" kêu rối rít, vội vàng nhận sai xin lỗi, nước mắt nước mũi dính đầy mặt.
"Tôi... tôi không dám nữa, không dám nữa... Chị, đừng đánh, tôi không dám nữa."
Trong đó còn xen lẫn âm thanh "bốp bốp" của cái tát.
Tần Thời Uyên nhìn mà rợn người, đã đánh cậu ta rồi, vậy là không thể đánh tôi nữa.
Đánh xong, Bạch Điềm Điềm ngượng ngùng, rụt rè mỉm cười với Tần Thời Uyên và Trần Đường:
"Vậy tôi không quấy rầy nữa, mọi người tiếp tục đi."
Nói xong, cô ấy túm Bạch Minh Nghĩa dậy khỏi đất, lập tức "bốc" cậu ta ra khỏi phòng họp với tốc độ nhanh nhất.
Cửa "rầm" một tiếng khép lại, như lốc xoáy vừa quét qua, hiện trường lại không ai nói gì.
Tần Thời Uyên đang nghĩ: Bạch Điềm Điềm từ khi nào biến thành như vậy?
Giờ mà nói thôi không bao dưỡng nữa, liệu có bị đánh không?
Hồi lâu, mới nghe Lương tổng cảm thán: "Tần tổng, bạn gái anh không đơn giản nha, trăm nghe không bằng một thấy."
Trong giới vẫn đồn Tần Thời Uyên nuôi chim hoàng yến, dung mạo xuất chúng, dịu dàng như nước. Lương tổng trước đây cũng tưởng Bạch Điềm Điềm là người bị bao nuôi, nhưng hôm nay nhìn, e là không đáng tin.
Nhà ai nuôi chim hoàng yến mà đá người ta một phát bay xa vậy?
Tần Thời Uyên hít sâu, kéo tư duy về, mở miệng: "Vừa rồi chỉ là hiểu lầm nhỏ, Lương tổng, ký đi."
Vừa dứt lời, Trần Đường kịp thời đưa hợp đồng qua.
Mười phút sau, Trần Đường cầm bản hợp đồng đã ký bước ra phòng họp, thấy Bạch Điềm Điềm đang lo lắng đứng chờ ngoài cửa.
"Trần Đường, lần này Minh Nghĩa không ảnh hưởng đến mọi người chứ? Tất cả là tại tôi, tôi tới chậm, tôi đã dạy dỗ nó tử tế rồi."
Dáng vẻ căng thẳng, hoàn toàn không nhìn ra mười phút trước còn "cộp cộp" đấm đá người.
Trước đây Trần Đường bực cô ấy mềm lòng bao nhiêu, giờ vui vì cô ấy vùng lên bấy nhiêu. Cô mừng rỡ: "Cô đến đúng lúc lắm. May là cô chặn cậu ta, không thì buổi ký hôm nay có thể bị cậu ta phá hỏng."
Ngay cả cô cũng không ngờ, Bạch Điềm Điềm có thể nhanh như vậy đã nghĩ thông và làm luôn.
Với thực lực bây giờ, về sau chắc sẽ không còn chuyện bị Bạch Minh Nghĩa uy h**p đòi tiền nữa nhỉ?
Bạch Điềm Điềm ngại ngùng: "Tôi chỉ sợ nó lại làm ảnh hưởng đến cô nên mới vội chạy qua. Về sau tôi sẽ không đưa nó một đồng, nếu nó còn đến công ty, cô báo tôi, để tôi qua xử nó."
"Không cần." Trần Đường vội ngăn, nghiêm túc: "Lần sau để tôi làm. Cũng để tôi đánh hai phát."
Bạch Điềm Điềm sững ra, rồi gật đầu cái rụp: "Được. Em trai tôi, cô cứ đánh thoải mái!"
"À đúng rồi, Bạch Minh Nghĩa đâu?"
"Bị xe cứu thương chở vào viện rồi. Trần Đường, vừa rồi Tần tổng không giận chứ? Có khi nào vì chuyện của Minh Nghĩa mà... không bao nuôi tôi nữa không? Giờ tôi không thể để mất công việc này."
Bạch Điềm Điềm lo sốt vó, lớp ôn thi cao học của cô ấy đang vào giai đoạn then chốt.
"Anh ta bây giờ..." Trần Đường nhớ lại những biến đổi rất nhỏ trên mặt Tần Thời Uyên vừa rồi, nói: "Chắc là không dám đâu?"
"Hả?"
Bạch Điềm Điềm hơi khó hiểu. Đúng lúc này, điện thoại nội bộ trên bàn reo, Tần Thời Uyên hỏi: "Thư ký Trần, Bạch Điềm Điềm có ở chỗ cô không? Bảo cô ấy vào."
Bạch Điềm Điềm lập tức khẩn trương, sợ Tần Thời Uyên tính sổ.
"Làm sao bây giờ?"
Trần Đường trấn an: "Đừng sợ, cô vào đi, dù sao bây giờ anh ta cũng không đánh lại cô."
Tập tạ không phải là để lúc này dùng sao?
Bạch Điềm Điềm nghĩ kỹ thấy cũng đúng, bèn hiên ngang hùng dũng bước vào.
Cô ấy vừa đi, Chương Thanh Đồng đã bước tới, tò mò nhìn theo bóng lưng cô ấy: "Trần Đường, người vừa rồi là ai thế?"
"Bạch Điềm Điềm chứ ai, không phải cậu gặp rồi sao?"
Nghe cái tên này, Chương Thanh Đồng chợt trợn to mắt, mặt đầy kinh ngạc: "Cái gì?! Cô ấy là... Bạch Điềm Điềm? Sao hoàn toàn khác hẳn trong trí nhớ của tớ vậy?"
Trước khi Trần Đường chuyển chính thức, Tần Thời Uyên từng bảo cô nàng điều tra Bạch Điềm Điềm. Nhớ lúc đó, mặt mũi Bạch Điềm Điềm vàng vọt, trông gầy gò yếu ớt như một đóa hồng mỏng manh.
Lần này mới một tháng không gặp đã như biến thành người khác.
Bây giờ nhìn sắc mặt ửng hồng, khí sắc dồi dào, dưới làn da trắng mịn là lớp cơ mỏng, nhìn thôi đã thấy tràn đầy sức mạnh.
Không chỉ ngoại hình thay đổi, mà cả khí chất, cảm giác mang lại cho người ta đều biến chuyển dữ dội.
Bạch Điềm Điềm trước kia tuy xinh, nhưng rụt rè, ngay cả nói chuyện cũng mang giọng lấy lòng, còn bây giờ, từ trong ra ngoài toát ra tự tin. Nhất là dáng vẻ lúc nãy bước vào văn phòng tổng tài, không biết còn tưởng cô ấy định vào "đánh" tổng tài một trận.
"Thay đổi lớn thật, lần đầu tớ nghe nói nuôi chim hoàng yến mà nuôi ra thế này. Quả đúng yêu người như chăm hoa, Tần tổng là chăm ra một bông bá vương rồi!" Chương Thanh Đồng cảm thán.
Chờ cô nàng đi rồi, Trần Đường hỏi hệ thống: "Bạch Điềm Điềm với Tần Thời Uyên bên trong thế nào? Không đánh nhau chứ?"
Nếu đánh thật, cô cũng không biết nên giúp ai.
Giúp cùng đánh Tần Thời Uyên?
Hay giúp ghì tay Tần Thời Uyên lại?
Hệ thống vui vẻ nói: 【Ký chủ đừng lo, cảm tình giữa Bạch Điềm Điềm và Tần Thời Uyên đang tăng ổn định, hiện đã có bước tiến lớn!】
Vậy cũng được à?
Vừa rồi dáng vẻ Bạch Điềm Điềm đá văng Bạch Minh Nghĩa, thế mà không dọa Tần Thời Uyên?
Hệ thống càng hào hứng: 【Hơn nữa, vì cốt truyện tiến triển lớn, năng lực của tôi cũng mạnh hơn rồi, cô xem!】
Lời vừa dứt, ba tia sáng nhanh chóng ngưng tụ giữa không trung, linh hoạt uốn lượn biến hóa.
Mắt Trần Đường hơi sáng: "Không quá tải chứ?"
【Không đâu, tới khi cốt truyện tiến thêm nữa, tôi có thể làm nhiều việc hơn.】
"Thật không? Tao không tin." Trần Đường: "Trừ phi giúp tao làm đống việc trên bàn."
【......】
Giọng vui vẻ của hệ thống lập tức tắt phụt, hóa bình thản: 【Xin ký chủ đừng nhân cơ hội "dụ" hệ thống.】
"Vãi, lại thất bại..." Trần Đường thở dài thất vọng, dạo này hệ thống càng ngày càng giống người, càng khó lừa.
Đã không giúp làm việc, cô chỉ chiếc cốc trên bàn: "Vậy rót giùm tao ly nước."
Ánh sáng xoay một vòng giữa không trung, lập tức cuộn lấy cốc, bay đến máy nước, ấn nút lấy nước, một lúc sau, mang ly nước đầy quay lại đặt vững trước mặt Trần Đường.
Trong khi Trần Đường đang thử tính năng mới, bên trong văn phòng tổng tài, Tần Thời Uyên đang nhìn Bạch Điềm Điềm trước mắt một thân đồ thể thao, rạng rỡ như nắng gió.
Đối phương đã mặc thêm áo khoác, nhưng bắp tay trước nhô nhẹ khi cô ấy đánh Bạch Minh Nghĩa vừa rồi vẫn còn in trong mắt.
"Em trai em nói, hôm nay tới công ty là em xúi giục."
Bạch Điềm Điềm vội giơ tay tỏ trong sạch: "Tuyệt đối không có. Lần trước nó tới công ty, em đã cảnh cáo nghiêm khắc rồi. Có lẽ trước kia em nuông chiều quá, nên nó mới ngày càng quá quắt. Tần tổng, anh yên tâm, sau này em một xu cũng sẽ không đưa nó!"
Dựa vào tình hình lúc nãy trong phòng họp, Tần Thời Uyên thực ra đã đoán được vài phần, lại hỏi: "Cậu ta đe dọa anh, nói nếu không đưa tiền thì sẽ công khai quan hệ của chúng ta. Em không sợ à?"
"Không sợ, em chỉ lo sẽ ảnh hưởng tới anh."
Bạch Điềm Điềm chỉ là một nhân vật nhỏ bé, danh tiếng đối với cô ấy không tính là gì, nhưng Tần Thời Uyên thì khác.
Dù chưa từng điều hành công ty, cô ấy cũng biết với một tập đoàn lớn như MQ, tin đồn về tổng tài cũng có thể ảnh hưởng tới giá cổ phiếu.
"Loại người như cậu ta còn chẳng đủ tầm ảnh hưởng tới anh." Tần Thời Uyên hừ lạnh. "Nhưng còn em, không tiếc đánh em trai mình ra nông nỗi ấy, vì sao?"
Bạch Điềm Điềm do dự một lát, lí nhí: "Đương nhiên... là sợ anh không cần em nữa..."
Không ngờ lại nghe được đáp án như thế, Tần Thời Uyên sững người thấy rõ, rồi ánh mắt dần dịu xuống.
Anh ta bất chợt đứng dậy, đi tới trước mặt Bạch Điềm Điềm, ánh nhìn không rời khỏi cô ấy, ngắm cô ấy từng chút một.
"Bạch Điềm Điềm, em đúng là thay đổi nhiều rồi."
So với lần đầu gặp, đã thay đổi rất, rất nhiều.
Nhớ ngày mới trông thấy cô ấy ở quán cà phê, anh ta chỉ để ý đến những đường nét giống Tiêu Vũ Phi, muốn coi cô ấy như người thay thế.
Nhưng trong khoảng thời gian bên nhau, phần "linh hồn" thuộc về Bạch Điềm Điềm lại phá vỡ lớp vỏ bọc ấy, mặc sức lớn lên.
Tần Thời Uyên không kìm được, nâng tay định chạm lên má cô ấy, lại bị Bạch Điềm Điềm ngượng ngùng nghiêng đầu né, má ửng hồng.
Bàn tay anh ta khựng giữa không trung, nhướng mày, rồi bỗng ép Bạch Điềm Điềm dựa sát vào tường.
"Điềm Điềm..."
Giọng anh ta khàn hẳn, tim bắt đầu đập nhanh, mắt khóa vào đôi môi hồng của cô ấy, rồi từng chút cúi xuống.
Hơi thở dần quấn lấy nhau, đến không khí cũng nóng rực.
Sắp hôn tới nơi thì..
"Khoan đã!"
Bạch Điềm Điềm bất ngờ gọi anh ta, ngẩng đầu, lo lắng nhìn: "Tần tổng, anh quên rồi à? Lần trước anh định tường đông em, lỡ... trẹo eo đó."
Nghe vậy, người Tần Thời Uyên bỗng cứng đờ, những ký ức không mấy tốt đẹp ùa về.
Đang giằng co, Bạch Điềm Điềm chủ động nói: "Để em làm cho."
"Hả?"
Tần Thời Uyên chỉ kịp thốt một chữ, tầm mắt đã đảo ngược, hai người đổi chỗ, lần này Tần Thời Uyên bị Bạch Điềm Điềm ép tường.
Anh ta trợn mắt, nhìn cánh tay cô ấy chống bên cạnh mình, rồi lại nhìn gương mặt rạng rỡ trước mắt, não rối bời, nhất thời chưa theo kịp.
Má Bạch Điềm Điềm vẫn hồng, có chút ngại ngùng: "Trong hợp đồng ghi rõ, nếu anh muốn có 'va chạm tình cờ' kiểu nắm tay với em, phải xin phép trước."
Lúc này Tần Thời Uyên mới nhớ tới bản hợp đồng lố bịch ấy, nhất thời đơ ra.
Thấy anh ta mãi không lên tiếng, Bạch Điềm Điềm giục: "Hỏi mau đi chứ."
Tần Thời Uyên hoàn hồn. Đáng lẽ anh ta không nên thấy ngại, vậy mà lúc này cả mặt lại nóng ran; giọng hạ thấp, chỉ đủ cho hai người nghe: "Bạch Điềm Điềm, anh có thể hôn em không?"
May là mặt cô ấy còn đỏ hơn anh ta, khẽ gật đầu: "Được."
Nói xong, cô ấy ngước lên, chu môi.
Tần Thời Uyên nhìn vậy, khẽ cười, rồi áp môi hôn xuống.