Hương Yêu - Chương 13
topicHương Yêu - Chương 13 :Chương 13
Ăn bữa khuya xong, các đồng nghiệp lần lượt ra về.
Khương Uyên còn đang sắp xếp tài liệu, Hà Mịch - bạn gái của Trì Nghiêm bỗng đi đến trước mặt cô: “Cô là Khương Uyên phải không?”
Khương Uyên giật mình, cô cảm thấy trái tim vô cùng lạnh lẽo, nhưng cô vẫn phải nở nụ cười đối mặt với cô ấy: “À, vâng, là tôi.”
“Cảm ơn cô nhé, tôi có nghe A Nghiêm nói, nhờ cô đưa anh ấy vào viện còn chăm sóc anh ấy nữa, thực sự đã làm phiền cô nhiều rồi.”
Khương Uyên vô thức nhìn qua cửa kính trong suốt thấy Trì Nghiêm đang nói chuyện điện thoại trong phòng làm việc. Cô không biết Trì Nghiêm đã nói với Hà Mịch về những ngày cô đến bệnh viện chăm sóc anh ấy như thế nào, lời của Hà Mịch hình như đang cảm ơn cô, nhưng dường như cũng đang tuyên bố chủ quyền với cô vậy.
Đúng là cô có thích Trì Nghiêm.
Nhưng cô không biết Trì Nghiêm đã có bạn gái, lúc ở bệnh viện Trì Nghiêm đã kéo tay cô nói với cô rằng, “Khương Uyên, cảm ơn em nhiều, em tốt với anh quá…”
Tuy rằng không có nói những lời thể hiện yêu thích quá rõ ràng, nhưng ánh mắt và cử chỉ khi đó của anh ấy lẽ nào thực sự chỉ là vì biết ơn và cảm động thôi sao?
Là cô đã hiểu sai à?
Cô còn đang ngọt ngào suy đoán tình cảm của anh ấy, lòng đầy mong chờ có ngày được cùng anh ấy thành đôi sánh bước bên nhau, sao giờ bỗng dưng lại xuất hiện một cô bạn gái thế này?
Là cô, mỗi mình cô đơn phương thôi đúng không?
Lòng cô rối bời.
Vì sao rõ ràng Trì Nghiêm đã có bạn gái, còn mập mờ với cô vậy?
Tình huống hiện giờ, nếu cô nói giữa cô và Trì Nghiêm có gì đó, thì trên thực tế đúng là không có quan hệ nào hơn; nói là không có gì, lại bị người khác nhận ra ý đồ, thực sự vô cùng ngại ngùng.
Ngại ngùng đến mức cô vừa ngượng vừa tức.
“Đồng nghiệp mà, giữa đồng nghiệp với nhau, chăm sóc một chút cũng là chuyện thường thôi.” Cô xấu hổ, lắp bắp trả lời đối phương.
“Vẫn nên cảm ơn cô đàng hoàng chứ.” Hà Mịch nói: “Lúc nãy tôi thấy cô ăn rất ít, lát nữa Trì Nghiêm sẽ đưa tôi đi ăn tại một tiệm đồ ngọt ở gần đây, hay là cô cùng đi với chúng tôi nhé?”
“Thôi không cần đâu, tôi không đói lắm, cảm ơn cô.” Khương Uyên đáp.
Hà Mịch cũng không miễn cưỡng cô, cười nói: “Vậy lần sau có cơ hội lại hẹn cô ha.”
“Ừ.”
Cô nhanh chóng dọn dẹp xong để tan làm, lúc cô rời khỏi, Trì Nghiêm vẫn còn đang nghe điện thoại.
Ra khỏi cửa công ty đi về hướng trạm xe điện ngầm, trong đầu cô không biết đang nghĩ gì mà bước theo dòng người bắt xe ngược hướng.
Đến khi cô nhận ra thì đã đi qua ba trạm xe rồi, cô hấp tấp hoảng loạn bước khỏi tàu điện, lại đúng lúc lỡ mất chuyến xe cuối cùng, nhân viên nói với cô: “Cô gái à, đã là chuyến cuối cùng rồi, cô lên đấy bắt xe taxi về đi, đã trễ rồi đấy.”
Khương Uyên rời khỏi trạm xe điện ngầm, đứng bên đường đón xe, vận may cũng khá nên đã nhanh chóng đón được một chiếc.
Về đến căn chung cư nhỏ của mình, Khương Uyên ngồi trên sô pha ngẩn người.
Mới nãy cô chỉ để ý đến việc ngại ngùng, bây giờ ở một mình, cảm giác cô đơn và nỗi đau ngất trời ùa đến.
Trái tim cô đau nhói.
Cô muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng thì cô là gì với anh ấy đây?
Đêm khuya vắng lặng, cô vừa mệt vừa buồn ngủ, quyết định sẽ không suy nghĩ thêm gì nữa.
Coi như là mấy ngày trong bệnh viện ấy là do tự mình ảo tưởng, là tự mình đa tình.
Cô đứng dậy bước vào phòng lấy quần áo rồi vào nhà vệ sinh đi tắm.
Lúc gội đầu, cô theo thói quen lấy dầu gội trên giá, đổ một ít ra lòng bàn tay, xong chợt nhận ra đây là dầu gội khiến cô có thể
‘xuyên không’ nên lại rửa trôi đi mất.
Nhớ đến người đàn ông có quan hệ xác thịt với cô, trong lòng có cảm giác hơi khác lạ.