Dâu Tây Ấn - Chương 21

topic

Dâu Tây Ấn - Chương 21 :Tung tin đồn nhảm

Hiện tại đang là thời gian lên lớp, xung quanh rất yên tĩnh.

Bên trong góc tam giác dưới lầu cầu thang ánh sáng lờ mờ, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

Trong bầu không khí nhạt nhẽo có xen lẫn hương vị cỏ xanh cùng vị hoa chanh thơm ngát.

Lục Tinh Diên ngây ngẩn cả người.

Cô đang làm gì vậy?

Có biết nam nữ thụ thụ bất thân hay không đây?

Bờ môi bạn học nam rất mẫn cảm không biết sao?

Sao cô lại có thể bình tĩnh mà bôi son cho mình như thế?

Con mẹ nó, áp sát quá gần, cách xa tôi ra một chút!!!

Không đợi bộ não của Lục Tinh Diên chế ra vở kịch tự cung tự cấp, Thẩm Tinh Nhược đã thu tay về.

“Được rồi.”

Cô không nói không rằng nhẹ nhàng thở ra, thuận tiện lùi về sau một bước.

Lục Tinh Diên đứng đó không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, chỉ là ánh mắt di chuyển xuống thấp, rơi vào trên môi Thẩm Tinh Nhược.

Cho đến khi Thẩm Tinh Nhược kéo cậu đi đến cửa phòng học, dáng vẻ bề ngoài của cậu vẫn cứng đơ như vậy.

Thẩm Tinh Nhược nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa phòng học, lại hô báo cáo.

Thấy hai người xuất hiện cùng lúc, Vương Hữu Phúc có vẻ hơi kinh ngạc.

Lúc vừa mới đến phòng học, Vương Hưu Phúc liền phát hiện hai gương mặt có giá trị nhan sắc không có mặt trong lớp.

Ông thuận miệng hỏi, thế mà nguyên lớp không ai hay biết, chỉ có lớp trưởng Hà Tư Việt nói, hai người bọn họ ngay cả sinh hoạt dưới sân cũng không tham gia.

Vương Hữu Phúc cũng không quá để tâm, dự định sau khi tan học rồi lại đi tìm.

Trên thực tế, ông đã nghĩ ra một trăm tám mươi nghìn lý do để bao che cho Thẩm Tinh Nhược, còn Lục Tinh Diên, từ sâu tận đáy lòng ông đã sớm tin rằng cậu rắp tâm trốn học.

“Hai đứa đã xảy ra chuyện gì, sao bây giờ mới đến?”

Thẩm Tinh Nhược mặt không đổi sắc, nhìn Vương Hữu Phúc nói: “Thầy Vương, sáng nay lúc em đi học, em gặp phải bạn học Lục Tinh Diên, cậu ấy ngồi ở ven đường đi không nổi, em hỏi cậu ta làm sao vậy, cậu ấy không chịu nói, nhưng sắc mặt rất yếu ớt, em liền nói muốn đón xe dẫn cậu ấy đi bệnh viện, cậu ấy cũng không chịu đi, nói là bệnh cũ, không cần đi bệnh viện.”

Cô quay đầu, liếc mắt nhìn Lục Tinh Diên, “Eo của bạn học Lục Tinh Diên không tốt lắm, thỉnh thoảng sẽ bị tê dại đau từng cơn. Em đi tiệm thuốc mua thuốc giúp bạn ấy, sau khi uống thuốc cậu ấy ngồi ở ven đường nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ, cậu ấy mới có thể đi tiếp.”

Vương Hữu Phúc vừa định hỏi gì đó, Thẩm Tinh Nhược lại tiếp tục nói: “Thầy Vương, em không mang theo điện thoại, bạn học Lục Tinh Diên cũng không có điện thoại, cho nên không gọi điện thoại sớm cho thầy xin phép nghỉ, không phải cố ý đâu ạ.”

Vương Hữu Phúc chầm chậm mở miệng, lại khép lại.

Ừ thì … Lý do này nghe qua có vẻ rất hoàn hảo, hình như là không có gì phải nghi ngờ.

Với lại màu môi Lục Tinh Diên trắng bệch vẻ mặt cứng ngắc không thay đổi, thoạt nhìn có vẻ là bệnh thật.

Trong lúc nhất thời ông đã bị tẩy não, còn đang suy nghĩ không biết Lục Tinh Diên bởi vì lưng bị đau, nên trước đây mới thường xuyên đi học trễ hay không.

Tuổi còn nhỏ chỉ mới vị thành niên thôi, sao lại mắc phải chứng bệnh đau lưng kinh niên này chứ.

Vương Hữu Phúc có chút tiếc nuối liếc nhìn Lục Tinh Diên, an ủi vài câu, động viên cậu tích cực chữa trị, ngay sau đó lại khen ngợi Thẩm Tinh Nhược lấy việc giúp người làm niềm vui, là một tấm gương tốt để mọi người họ theo, sau đó liền thả hai người về chỗ ngồi.

Tiết học lúc này vốn chỉ còn lại một nửa thời gian.

Không lâu sau, chuông hết tiết vang lên.

Thẩm Tinh Nhược giúp Nguyễn Văn cầm theo một chồng sách bài tập, đi theo sau Vương Hữu Phúc, rời khỏi phòng học.

Vương Hữu Phúc vừa đi, đám bạn xấu của Lục Tinh Diên liền xông tới –

“Mẹ nó Diên ca tình hình của mày là sao, eo mày không tốt???”

“Đại thiếu gia mày có được hay không vậy, không được thì xin phép nghỉ học về nhà nghỉ.”

“Mày có bệnh cũ này từ lúc nào vậy Diên ca? Mẹ nó, tao còn không biết!”

“Có phải là bị thoát vị đĩa đệm ở thắt lưng không, bệnh này mày phải chữa trị sớm một chút đấy, chuyện này mẹ nó là quan hệ đến hạnh phúc cả đời sau này của mày đấy!”

Lục Tinh Diên vốn dĩ là còn đang chống đầu, tay khác còn đang xoay bút.

Một đám người giống như cương thi vây quanh thùng sắt, liên tục nói mấy câu liên quan đến eo này eo nọ, mi tâm cậu đột nhiên giật giật, ý thức đã lạc trôi từ lâu dần dần trở lại.

Từ mấy câu mà bọn cương thi này lẩm ba lẩm bẩm, cậu chắp vá lại sự việc vừa nãy đã bị cậu xem nhẹ.

Cậu không khỏi nổi giận, “Bọn mày có im miệng hay không? Ai nói eo tao bị gì rồi?”

Mấy người đều lục tục quay đầu, nhìn về phía người vừa đi đưa sách về, đang đi về phía phòng học Thẩm Tinh Nhược.

Chuông báo tiết thứ hai vang lên, bọn cương thi thùng sắt tan tác như chim muông, Thẩm Tinh Nhược trở lại chỗ ngồi, vừa cầm sách vừa nói với Lục Tinh Diên bên cạnh, “Đúng rồi, cậu chắc là có quen bạn học nữ biết trang điểm, cậu tìm người ta xin ít nước tẩy trang đi.”

Tẩy cái mẹ gì.

Chỉ mới nửa tiết vừa nãy thôi, cậu đã vô thức liếm môi hai mươi tám lần rồi.

Lục Tinh Diên vẫn không trả lời, trực tiếp hỏi: “Lúc nãy cậu nói eo tôi có vấn đề?”

“…”

“Không phải cậu đều nghe được hết sao, thế nào?”

Cô còn tỏ ra rất vô tội.

“Cậu muốn tôi giả bệnh, sao lại không thể nói tôi bị đau bụng nên đưa tôi đến phòng y tế kiểu vậy đó?”

Thẩm Tinh Nhược nghĩ nghĩ, “Cậu học ở Minh Lễ lâu như vậy, tai to mặt lớn, buổi sáng đau bụng đến mức đi không nổi, muốn một bạn nữ đưa cậu đến phòng y tế, không phải là rất mất mặt sao, cậu tự tưởng tượng cái cảnh kia một chút đi …”

“Với lại xuất phát từ tình hình thực tế, nếu như bụng của cậu đau đến mức đi không nổi, tôi chắc chắn không có cách nào đỡ cậu đi phòng y tế, cậu nặng như vậy, tôi muốn đỡ cũng không đỡ được.”

“Còn nói, phòng y tế là lỗ hỗng, thầy Vương nếu như nhảy ra ý tưởng đi hỏi một chút, sẽ bại lộ ngay.”

“…”

Quả thực là logic ma quỷ.

Lục Tinh Diên nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, “Vậy cậu tưởng tượng một chút lưng tôi đau đến mức đi không nổi, cần một bạn học nữ giúp đỡ ở ven đường, rất giống như mang con gái nhà người ta ngồi ở ven đường ăn xin, cái này chẳng lẽ là rất có mặt mũi sao?”

“Còn nữa cậu có biết hay không, sức eo đối với đàn ông mà nói, ý nghĩa không chỉ đơn giản như vậy, chuyện này có thể tuỳ tiện tung tin đồn nhảm sao?”

Thẩm Tinh Nhược trầm mặc, “Tim cậu thật sự làm bằng thuỷ tinh nhỉ?*”

*ý nói bạn Lục Tinh Diên mong manh dễ vỡ ấy /=))))))/

?

Nhục nhã ai đấy?

Thẩm Tinh Nhược lại bổ sung thêm một câu, “Cậu đừng có nhìn tôi chằm chằm nữa, chẳng lẽ cậu muốn tôi đi thanh minh giúp cậu, eo Lục Tinh Diên rất tốt, một đêm bảy lần không thành vấn đề sao? – Không thể nào.”

Lần đầu tiên Lục Tinh Diên có chút không giữ được bình tĩnh, sau đó thẹn quá hoá giận mà cười lên, “Cậu nói hươu nói vượn gì đó, một đứa con gái như cậu …”

“Im miệng, thầy giáo tới.”

Nhờ phúc của Thẩm Tinh Nhược, nguyên một buổi sáng, Lục Tinh Diên liền bị vướng vào tin đồn eo không được tốt.

Tin tức này giống như đã mọc cánh vậy, rất nhanh truyền khắp toàn bộ khối mười một trong trường, ngay sau đó những đám học sinh nữ lớp mười thầm mến Lục Tinh Diên cũng biết chuyện.

Con gái thời nay, đều rất hiện thực.

Dáng dấp đẹp trai mặc dù có thể có cơm ăn, nhưng ăn cơm thì lâu lâu cũng phải ăn thịt ăn đồ ăn, ăn cơm trắng lâu ngày thì sẽ không tốt với việc phát dục.

Thế là trong lớp lúc nhắc đến Lục Tinh Diên, tất cả mọi người đều bày ra một vẻ mặc tiếc nuối.

Giữa trưa lúc về nghỉ ngơi, Thạch Thấm cũng đang nói đến việc này, thuận tiện còn hỏi Thẩm Tinh Nhược, “Này Tinh Nhược, tối hôm qua sao cậu không về ngủ.”

“Có chút việc bận, không về kịp.”

Thẩm Tinh Nhược buồn ngủ, ngồi bên giường vén chăn lên, có vẻ muốn nằm xuống ngủ.

Địch Gia Tĩnh ngồi trên giường đọc sách, ngẩng đầu nhìn cô một chút, vừa lật trang giấy vừa hỏi: “Đúng rồi Tinh Nhược, cậu đến Tinh Thành bên này, là có nhà ở sao, nhà cậu ở đâu, hình như chưa bao giờ nghe cậu nói qua.”

“Tớ hiện tại đang ở bên cạnh hồ Lạc Tinh.”

Thẩm Tinh Nhược đã tiến vào ổ chăn, thuận tiện lấy ra cái bịt mắt đeo lên.

Thạch Thấm: “Hồ Lạc Tinh sao? Giá nhà bên khu đó đắt lắm nhé, gia đình tớ năm ngoái đổi nhà có tham khảo bên khu đó, thật sự là rất đắt!”

Lý Thính vốn dĩ đang im lặng không lên tiếng cũng nói, “Tớ nghe nói nhà Lục Tinh Diên cũng ở bên hồ Lạc Tinh, thế nhưng nhà cậu ta là biệt thự ven hồ.”

Thạch Thấm: “Vậy sao có thể so sánh được, bên hồ Lạc Tinh có bốn năm khu nhà đều là do nhà cậu ta đầu tư đấy …”

Động tác lật sách của Địch Gia Tĩnh dừng lại một chút.

Nghe Thạch Thấm và Lý Thính thảo luận về hồ Lạc Tinh một hồi lâu, đột nhiên cô nàng nói thêm một câu, “Vậy lần sau lúc đi thư viện thành phố, chúng ta có thể đến nhà Tinh Nhược chơi một chút.”

Cô đợi Thẩm Tinh Nhược trả lời.

“Tinh Nhược, Tinh Nhược?”

Thạch Thấm ghé mắt lại nhìn, đột nhiên làm một động tác “Xuỵt,” thì thầm nói: “Nhỏ giọng một chút, hình như Tinh Nhược ngủ thiếp đi rồi!”

Ngủ trưa xong, tinh thần của Thẩm Tinh Nhược tốt lên không ít.

Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục, các cô trực tiếp đi đến sân thể dục thể thao.

Đi trên đường, ánh nắng ngày xuân ấm áp lại không quá nóng, Thạch Thấm và Địch Gia Tĩnh đang nói đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của năm nay, cô vừa uống sữa tươi, vừa nheo nheo mắt nhìn những bông hoa đào mới nở cách đó không xa.

“Thẩm Tinh Nhược!”

Sau lưng truyền đến một giọng nam trong trẻo.

Ba người đồng loạt quay đầu.

Hà Tư Việt cười cười, tiến lên chào hỏi ba người bọn họ.

Ngay sau đó cậu ta lại rất tự nhiên đi đến bên cạnh Thẩm Tinh Nhược, nói: “Thẩm Tinh Nhược, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường Minh Lễ năm nay sắp đến rồi, kỷ niệm ngày thành lập trường, mỗi ban nhất định phải đề ra hai tiết mục tham gia tuyển chọn, thầy Vương đã phân công tớ hỏi những bạn học có năng khiếu trong lớp một chút, tớ nghe nói cậu có học đánh đàn dương cầm, cho nên muốn hỏi cậu, có muốn tham gia báo danh một tiết mục hay không.”

Thẩm Tinh Nhược: “Tớ bỏ tập luyện đã lâu lắm rồi.”

Hà Tư Việt cười ôn hoà, “Không sao, cậu cũng biết đấy, lớp chúng ta là ban thí nghiệm, không có học sinh nghệ thuật, cho nên bạn học có năng khiếu là rất ít, với lại trường học chỉ yêu cầu có tiết mục tham gia tuyển chọn, không yêu cầu nhất định phải có tiết mục đoạt giải, chỉ cần tham gia là tốt rồi.”

Thẩm Tinh Nhược vốn cũng không phải là người ỏng ẹo làm khó người khác, Hà Tư Việt đã nói đến vậy rồi, cô cũng không tiện từ chối thêm nữa.

Nhóm người vừa trò chuyện vừa đi về phía sân tập thể dục.

Phía bên sân thể thao nhỏ có mấy bạn học nam đang chơi bóng, nhìn kỹ lại, thì ra là đám bạn học của Lục Tinh Diên.

Đúng lúc nghỉ ngơi giữa trận, ném xong quả ba điểm cuối cùng, Lục Tinh Diên và Lý Thừa Phàm bọn họ đi đến bên sân uống nước.

Lúc này vẫn chưa lên lớp, rất nhiều bạn học nữ đi ngang qua nhịn không không được mà lén nhìn về phía bên kia nhỏ giọng bàn tán.

Đám con trai cũng đã quen rồi, theo lời Lý Thừa Phàm nói chơi bóng mà không có con gái cổ vũ, thì còn gì vui nữa.

Ngày thường mấy tên bạn thân thân ai nấy lo này đều gán ghép mấy đứa con gái để trêu chọc Lục Tinh Diên, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là gió có chút đổi chiều.

Triệu Lãng Minh: “Haizz Lục thiếu gia, mày có biết chuyện tốt sáng nay của mày, hiện giờ đã truyền khắp cả trường học rồi không.”

“Cái gì?”

Lục Tinh Diên có chút không kịp phản ứng.

Lý Thừa Phàm vui vẻ, cướp lời: “Là chuyện eo mày không tốt chứ còn gì nữa, rất nhiều bạn nữ đều đang bàn tán đấy.”

Lục Tinh Diên nghe xong ba chữ “eo không tốt” này, lửa giận không biết từ đâu bốc tới, đột nhiên đạp tới một cước, phiền chán nói: “Eo cái đầu mày, đã nói lão tử không có việc gì rồi.”

Mấy đứa bạn tốt thấy cậu thẹn quá hoá giận, vô cùng vui vẻ.

Triệu Lãng Minh còn thêm mắm thêm muối, bắt chước dáng vẻ của mấy cô gái nhỏ tiếc hận, nói: “Haizzz, Lục Tinh Diên đẹp trai ơi là đẹp trai, nhưng tiếc là eo không được.”

Lục Tinh Diên cầm lấy bình nước suối khoáng hướng về phía đầu cậu ta mà ném, ánh mắt lãnh đạm, “Con mẹ nó sao mày không tiếc là đến năm 2262 có hai cái tháng giêng mày lại không được chứng kiến?”

Cậu cũng chỉ nghe được Thẩm Tinh Nhược nói như thế trên tàu cao tốc đúng một lần.

Mặc dù không biết rõ, nhưng dùng để chửi người hình như rất có văn hoá.

Nghe được thanh âm cũng như nội dung lời nói rất quen thuộc, bước chân Thẩm Tinh Nhược khựng lại.

Dường như là tâm linh tương thông, nói xong lời này, Lục Tinh Diên cũng vô ý thức quay đầu về phía sau quan sát.

Cách tấm lưới sắt ngăn cách sân bóng rổ, ánh mắt hai người chạm phải nhau giữa không trung.

Sau đó liền nghe được tiếng đồng đội của Lục Tinh Diên gào lên như heo bị chọc tiết –

“Cái gì? Năm 2262 vì sao lại có tận hai cái tháng giêng?”