Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật - Chương 205

topic

Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật - Chương 205 :Liên tục chấn động

“Chư vị, không cần hoảng hốt. Vừa rồi tôi chỉ đang luyện quyền buổi sáng, nhân lúc lĩnh ngộ được một chút mà đột phá nhẹ thôi, không phải có địch nhân xâm nhập.”

Những người vội vã chạy đến vì luồng khí tức cường đại do Lục Thanh đột phá tỏa ra chính là tổng quản Ngụy và mấy vị thống lĩnh đội Ngân Gíap vệ.

Khi bọn họ đến sân, Lục Thanh mỉm cười giải thích.

“Thì ra là lục công tử đang tu luyện, vậy không có gì phải lo. Tất cả lui xuống đi.” — Tổng quản Ngụy nói.

“Tuân lệnh!”

Các thống lĩnh Ngân Gíap vệ đồng thanh đáp, song ánh mắt nhìn Lục Thanh càng thêm kính sợ.

Chỉ hôm qua thôi, ngay trước mặt bọn họ, Lục Thanh đã tự tay đánh bại một võ đạo đại sư viên mãn hậu thiên nội cảnh.
Hôm nay lại đột phá thêm một cảnh giới — sức mạnh của hắn rốt cuộc đã đạt tới mức nào?

Điều càng khiến người ta chấn động hơn là, sau một đêm lan truyền, gần như toàn bộ Ngân Gíap vệ đều đã biết rõ thân phận của hắn.

Dù sao, khi bọn họ lần đầu đến tiểu viện Bán Sơn để hộ tống thiếu gia, nhiều người đã gặp qua Lục Thanh.
Họ đều biết rằng chỉ hai ba tháng trước, hắn vẫn chỉ là một võ giả Khí Huyết cảnh.

Thế mà trong thời gian ngắn ngủi ấy, hắn từ Khí Huyết cảnh trưởng thành thành người có thể chém chết cả đại sư võ đạo nội cảnh viên mãn, mà hôm nay lại đột phá thêm một tầng nữa.

Trong lòng các thống lĩnh Ngân Gíap vệ đều chấn động đến tột độ.

ngụy Tổng quản cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng ông hiểu rằng hôm qua Lục Thanh đã theo lão tổ đi lĩnh ngộ bảo vật, nên vẫn cố giữ vẻ bình thản.

“ lụcCông tử quả nhiên là thiên tài võ đạo hiếm có. So với ngươi, mấy chục năm khổ tu của lão phu chẳng đáng nhắc tới.” — ngụy Tổng quản mỉm cười nói khi các thị vệ đã rời đi.

“Ngài quá lời rồi, tổng quản. Ta chỉ là may mắn hơn đôi chút mà thôi.” — Lục Thanh khiêm tốn đáp.

Ngụy Tổng quản khẽ cười, hiểu rằng đó chỉ là lời khách sáo.

“Giờ công tử đã dậy, ta sẽ bảo hạ nhân chuẩn bị bữa sáng. Xin mời công tử cùng Trần tiên sinh và mọi người tới đại sảnh dùng cơm.”

“Được, phiền ngài rồi, tổng quản.”

Sau khi tổng quản rời đi, Lục Thanh gọi Tiểu Nhan và Tiểu Ly dậy, rồi sang phòng bên chào sư phụ buổi sáng.

Trần lão y đã dậy từ sớm.
Thực ra, ngay khi Lục Thanh đột phá, ông đã cảm nhận được.
Nhưng thấy Ngụy tổng quản và người khác đến, ông chỉ yên lặng chờ họ rời đi rồi mới ra khỏi giường.

“Ngươi đột phá rồi à?” — Trần lão y mỉm cười hỏi khi thấy đồ đệ bước vào.

Ông hiểu rõ thực lực và nền tảng tích lũy của Lục Thanh.

“Vâng, đồ nhi ở hậu thiên cốt cảnh đã rèn luyện đến cực hạn, không thể tiến xa hơn, nên nhân cơ hội mà đột phá.”

“Tốc độ tu luyện của ngươi thật khiến người ta kinh ngạc, A Thanh. Ngươi vẫn chưa tròn mười sáu tuổi, đúng không?”

“Qua năm mới mới đủ mười sáu.”

“Chưa tới mười sáu tuổi…”

Dù đã chứng kiến quá trình trưởng thành của đồ đệ, Trần lão y vẫn thấy điều này khó tin.

Một võ giả hậu thiên nội cảnh chưa đến mười sáu tuổi — thành tựu như thế, ngay cả ở Trung Châu phồn hoa, nơi linh khí dồi dào, cũng hiếm có.

Huống chi ông biết, Lục Thanh mới bắt đầu học võ được vài tháng.

Với thiên tư ấy, Nội cảnh tất nhiên không thể giam chân hắn.
Có lẽ chỉ vài năm nữa thôi, hắn sẽ bước vào cảnh tiên thiên.
Khi đó, hắn cũng chỉ mới ngoài hai mươi.

Một tiên thiên đại sư hai mươi tuổi…

Nghĩ đến đây, tim Trần lão y khẽ run rẩy.
Nếu Lục Thanh thật sự đi đến bước ấy, e rằng hắn sẽ trở thành một nhân vật mang tính thời đại trong lịch sử võ đạo.

“Sư phụ, vừa rồi ngụy tổng quản nói bữa sáng sắp dọn, mời chúng ta tới đại sảnh cùng dùng.”

Lục Thanh không nhận ra ánh nhìn chấn động của sư phụ.
Trong lòng hắn, người mới thật sự là thiên tài võ đạo chính là Trần lão y, còn bản thân hắn chỉ nhờ cơ duyên và dị năng mà tiến nhanh hơn người.

“Ừ, ta biết rồi.” — Trần lão y gật đầu, khôi phục vẻ bình thản.

Trong khi Lục Thanh và mọi người rửa mặt, tại một tiểu viện khác, Ngụy Tinh Hà đang nghe tổng quản báo cáo.

“Thì ra là lục công tử đột phá.” — Ngụy Tinh Hà cảm khái nói.

Tất nhiên, ông cũng cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ ấy.
Chính vì nhận ra đó là khí tức của Lục Thanh nên ông mới không đích thân sang xem.

Giờ nghe tổng quản xác nhận, Ngụy Tinh Hà không khỏi thốt lên:

“A Hải, ta nhớ lần đầu ngươi gặp công tử Lục, hắn vẫn chỉ là võ giả Khí Huyết cảnh, đúng không?”

“Vâng, thưa gia chủ. Khi thiếu gia bị thương, ta đi bảo hộ, khi ấy lục công tử mới vừa bước vào Khí Huyết cảnh.” — Tổng quản Ngụy cung kính đáp.

“Chưa bao lâu sau, Tử An vừa hồi phục, mà hắn đã tiến tới hậu thiên nội cảnh, lại còn có thể đánh bại cả đại sư hậu thiên nội cảnh viên mãn. Rốt cuộc lục công tử tu luyện thế nào vậy?” — Ngụy Tinh Hà tràn đầy nghi hoặc.

“Một thiên tài được trời ban, làm sao có thể suy bằng lẽ thường? Giống như những thiếu niên kiệt xuất của Trung Châu, ai cũng khiến người đời khó hiểu.” — Tổng quản Ngụy cười nói.

“Nhưng khác ở chỗ, so với công tử Lục, những thiên tài kia chẳng khác nào đom đóm cạnh ánh mặt trời, hoàn toàn không thể sánh.” — Ngụy Tinh Hà cảm thán.

Ngụy Tổng quản im lặng.
Quả thực, những thiếu niên được ca tụng là tuyệt thế thiên tài ở Trung Châu đều phi phàm.
Nhưng so với Lục Thanh, khoảng cách ấy không chỉ lớn — mà là một vực sâu không thể vượt qua.

Một thiếu niên mười sáu tuổi, bước vào hậu thiên nội cảnh, khi còn ở hậu thiên cốt cảnh đã có thể tay không đánh bại đại sư võ đạo hậu thiên nội cảnh viên mãn — thành tựu ấy quả thật khiến người ta phải kinh hãi.

“Còn Trần lão y kia, ông ta cũng thần bí chẳng kém. Ngươi có biết không, hôm qua sau khi lĩnh ngộ bảo vật, tổ phụ vẫn còn bối rối mãi. Khi ta đến thỉnh an, người than rằng tuy cùng là tiên thiên cảnh, nhưng so với Trần lão y, bản thân khác nào đứa trẻ cầm đao — chênh lệch thật quá lớn.”