Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1162
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1162 :Ta không có hứng thú với tiền
“Quỷ thành quá nguy hiểm, Đao phủ bát giai đi vào đều không ra được, Chủ Thần các ngươi ngoại trừ ngươi thì cao nhất chỉ có Siêu phàm lục giai, cũng không giúp được gì!” Đường Thái Ngưng nói, “Ta không phải nhắm vào ngươi, trong số người Chu Tước chúng ta, ta cũng chỉ dẫn theo một người.” Giang Khải nhìn Chu Thủ Lệ một chút, đội viên chính thức của Chu Tước có tám người, chỉ hai người đến đây có thể thấy Đường Thái Ngưng không nói sai.
Nhưng Giang Khải lại không nghĩ như vậy.
Tiểu đội Hỏa Thần của hắn, mỗi người đều có giá trị của mình, bọn họ tuyệt đối không phải gánh nắng!
“Không được, ta muốn dẫn người đi.” Giang Khải không thể nghi ngờ nói, “Ta sẽ đảm bảo sự an toàn của bọn họ.” “Sao con người ngươi lại khó trị như thế!” Chu Thủ Lệ lao đến, hung hãn nói, “Đừng tưởng ngươi ghê gớm đến mức nào, Chu Tước chúng ta chấp hành nhiệm vụ, tùy tiện nói ra một cái cũng dọa chết ngươi!” Đường Thái Ngưng kéo Chu Thủ Lệ lại, kìm nén lửa giận nói, “Ngươi đã không nghe lời cảnh cáo của ta, vậy tất cả hậu quả do ngươi gánh chịu!” “Đương nhiên là ta gánh chịu.” Đôi bên không nhanh lắm đã đạt được nhận thức chung, sau đó thông qua phòng tuyến do quân đội Hoa Hạ bố trí ở con đường nước láng giềng, tiến vào khu giao giới Đảo quốc.
Sau khi ba người rời khỏi con đường nước láng giềng, bên Đảo quốc sắp xếp đám người đến nhiệt liệt hoan nghênh.
Bọn họ giơ cao lá cờ “Chiến Thần Chu Tước”, gọi tên tiểu đội Chu Tước.
Điều kỳ quái là tất cả mọi người lựa chọn không nhìn Giang Khải.
Dường như ba người Hoa đến đây đều thuộc tiểu đội Chu Tước.
Chu Thủ Lệ quay đầu lại nhìn Giang Khải tâm sự nặng nề, hừ lạnh một tiếng, “Xem ra danh tiếng Địa diễm diêm vương của ngươi còn không lớn bằng Chu Tước chúng ta. Người mà bọn họ thật sự mong đợi là Chu Tước chúng ta!” Giang Khải ngẩng đầu nhìn Chu Thủ Lệ, không nhịn được nói, “Sao ngươi nói nhảm nhiều như vậy?” “Ngươi!” Giang Khải biết vì sao Đảo quốc không hoan nghênh hắn, dù sao hắn để lại danh tiếng xấu ở Đảo quốc, không chỉ như thế trước đó Đảo quốc vừa tuyên bố cấm Giang Khải nhập cảnh, sau đó đã yêu cầu Hoa Hạ để Giang Khải đến giúp đỡ.
Mặc kệ nói thế nào đây đều là chuyện mất mặt, đương nhiên bọn họ sẽ không lộ ra.
Quân đội Đảo quốc sắp xếp nhân viên hoan nghênh xếp thành hàng dài, nhưng đội ngũ hoan nghênh cũng thu hút rất nhiều người chơi Đảo quốc trong khu giao giới.
Những người này vừa thấy Giang Khải lập tức kích động.
“Là Địa diễm diêm vương, hắn đã đến!” “Này, Giang Khải, ngươi có bản lĩnh thì giải cứu người trong quỷ thành đi, chỉ cần ngươi có thể giải cứu ra, sau này ta sẽ chuyển anti thành fan!” “Giang Khải, không phải ngươi rất giỏi đánh nhau sau, lần này thắng một lần cho ta xem!” Giọng của những người kia còn vang dội hơn nhân viên do quân đội sắp xếp, cảm xúc cũng tràn đầy hơn, trong nháy mắt đã vượt qua tiếng hô Chu Tước.
Trong chốc lát, tất cả người Đảo quốc đều đang kêu la danh hiệu của Giang Khải, hoặc là khích tướng, hoặc là yêu cầu, sóng sau cao hơn sóng trước.
Sắc mặt Chu Thủ Lệ hơi khó coi, ngay cả người Hoa Hạ cũng chưa chắc biết Chu Tước, người Đảo quốc càng không biết, thậm chí có người nói hắn ta và Đường Thái Ngưng là thủ hạ của Giang Khải!
Chu Thủ Lệ hừ lạnh một tiếng, nói thầm, “Không phải chỉ tới Đảo quốc sao, nếu không phải ta gia nhập Chu Tước, làm việc cho quân đội, đến lượt hắn có danh tiếng sao?” Đường Thái Ngưng lườm Chu Thủ Lệ một cái, “Chúng ta đã tiến vào Chu Tước thì không cần quan tâm đến danh lợi, danh tiếng của hắn cao thì danh tiếng của hắn cao đi, cuối cùng vẫn phải xem ai có thể giải cứu quỷ thành ra khỏi nguy hiểm!” Quân đội Đảo quốc phát hiện tình hình hiện trường hơi mất khống chế, lập tức sơ tán đám người, đưa ba người Đường Thái Ngưng đến trụ sở quân đội Đảo quốc.
Lần này người tiếp đón bọn họ đã không phải Uemura, hắn ta lại đứng sau lưng một lão giả.
Lão giả kia thấy ba người, bước nhanh đến chào đón, “Lần này làm phiền ba vị rồi!” “Ba vị có yêu cầu gì cứ việc nói, chúng ta chắc chắn sẽ toàn lực phối hợp.” Đường Thái Ngưng vừa cười vừa nói, “Tướng quân khách sáo rồi, Hoa Hạ chúng ta cũng hy vọng hai nước có thể bắt tay cùng đối phó sự kiện đột phát.” Giang Khải khinh thường nói, “Nếu không phải quỷ thành uy hiếp đến bằng hữu của ta, còn có Chiba Orihime nhờ ta giúp đỡ, ta mới lười quản chuyện của các ngươi.” “Được rồi, các ngươi trò chuyện đi, ta đi tìm người!” Nói xong, Giang Khải rời khỏi trụ sở quân đội.
…
“Lão Hồ, Nguyễn quỷ, Âu Dương, lão Triệu, Vong Trần, các ngươi theo ta đi, đến quỷ thành xem thử.” Giang Khải gọi tên mấy người.
Xuân Lan tỏ vẻ không vui nói, “Hội trưởng, vì sao không dẫn theo ta!” Triệu Thiết Toàn vội vàng ngăn cản Xuân Lan, thân thiết nói, “Lan Lan, quỷ thành quá nguy hiểm, ngươi xem những người kia rất thê thảm, ta cũng không hy vọng ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi ở nhà ngoan ngoãn chờ ta quay về.” “Vậy, được.” Hồ Ngôn xoa tay, có vẻ rất háo hức.
Nhưng Giang Khải lại không nghĩ như vậy.
Tiểu đội Hỏa Thần của hắn, mỗi người đều có giá trị của mình, bọn họ tuyệt đối không phải gánh nắng!
“Không được, ta muốn dẫn người đi.” Giang Khải không thể nghi ngờ nói, “Ta sẽ đảm bảo sự an toàn của bọn họ.” “Sao con người ngươi lại khó trị như thế!” Chu Thủ Lệ lao đến, hung hãn nói, “Đừng tưởng ngươi ghê gớm đến mức nào, Chu Tước chúng ta chấp hành nhiệm vụ, tùy tiện nói ra một cái cũng dọa chết ngươi!” Đường Thái Ngưng kéo Chu Thủ Lệ lại, kìm nén lửa giận nói, “Ngươi đã không nghe lời cảnh cáo của ta, vậy tất cả hậu quả do ngươi gánh chịu!” “Đương nhiên là ta gánh chịu.” Đôi bên không nhanh lắm đã đạt được nhận thức chung, sau đó thông qua phòng tuyến do quân đội Hoa Hạ bố trí ở con đường nước láng giềng, tiến vào khu giao giới Đảo quốc.
Sau khi ba người rời khỏi con đường nước láng giềng, bên Đảo quốc sắp xếp đám người đến nhiệt liệt hoan nghênh.
Bọn họ giơ cao lá cờ “Chiến Thần Chu Tước”, gọi tên tiểu đội Chu Tước.
Điều kỳ quái là tất cả mọi người lựa chọn không nhìn Giang Khải.
Dường như ba người Hoa đến đây đều thuộc tiểu đội Chu Tước.
Chu Thủ Lệ quay đầu lại nhìn Giang Khải tâm sự nặng nề, hừ lạnh một tiếng, “Xem ra danh tiếng Địa diễm diêm vương của ngươi còn không lớn bằng Chu Tước chúng ta. Người mà bọn họ thật sự mong đợi là Chu Tước chúng ta!” Giang Khải ngẩng đầu nhìn Chu Thủ Lệ, không nhịn được nói, “Sao ngươi nói nhảm nhiều như vậy?” “Ngươi!” Giang Khải biết vì sao Đảo quốc không hoan nghênh hắn, dù sao hắn để lại danh tiếng xấu ở Đảo quốc, không chỉ như thế trước đó Đảo quốc vừa tuyên bố cấm Giang Khải nhập cảnh, sau đó đã yêu cầu Hoa Hạ để Giang Khải đến giúp đỡ.
Mặc kệ nói thế nào đây đều là chuyện mất mặt, đương nhiên bọn họ sẽ không lộ ra.
Quân đội Đảo quốc sắp xếp nhân viên hoan nghênh xếp thành hàng dài, nhưng đội ngũ hoan nghênh cũng thu hút rất nhiều người chơi Đảo quốc trong khu giao giới.
Những người này vừa thấy Giang Khải lập tức kích động.
“Là Địa diễm diêm vương, hắn đã đến!” “Này, Giang Khải, ngươi có bản lĩnh thì giải cứu người trong quỷ thành đi, chỉ cần ngươi có thể giải cứu ra, sau này ta sẽ chuyển anti thành fan!” “Giang Khải, không phải ngươi rất giỏi đánh nhau sau, lần này thắng một lần cho ta xem!” Giọng của những người kia còn vang dội hơn nhân viên do quân đội sắp xếp, cảm xúc cũng tràn đầy hơn, trong nháy mắt đã vượt qua tiếng hô Chu Tước.
Trong chốc lát, tất cả người Đảo quốc đều đang kêu la danh hiệu của Giang Khải, hoặc là khích tướng, hoặc là yêu cầu, sóng sau cao hơn sóng trước.
Sắc mặt Chu Thủ Lệ hơi khó coi, ngay cả người Hoa Hạ cũng chưa chắc biết Chu Tước, người Đảo quốc càng không biết, thậm chí có người nói hắn ta và Đường Thái Ngưng là thủ hạ của Giang Khải!
Chu Thủ Lệ hừ lạnh một tiếng, nói thầm, “Không phải chỉ tới Đảo quốc sao, nếu không phải ta gia nhập Chu Tước, làm việc cho quân đội, đến lượt hắn có danh tiếng sao?” Đường Thái Ngưng lườm Chu Thủ Lệ một cái, “Chúng ta đã tiến vào Chu Tước thì không cần quan tâm đến danh lợi, danh tiếng của hắn cao thì danh tiếng của hắn cao đi, cuối cùng vẫn phải xem ai có thể giải cứu quỷ thành ra khỏi nguy hiểm!” Quân đội Đảo quốc phát hiện tình hình hiện trường hơi mất khống chế, lập tức sơ tán đám người, đưa ba người Đường Thái Ngưng đến trụ sở quân đội Đảo quốc.
Lần này người tiếp đón bọn họ đã không phải Uemura, hắn ta lại đứng sau lưng một lão giả.
Lão giả kia thấy ba người, bước nhanh đến chào đón, “Lần này làm phiền ba vị rồi!” “Ba vị có yêu cầu gì cứ việc nói, chúng ta chắc chắn sẽ toàn lực phối hợp.” Đường Thái Ngưng vừa cười vừa nói, “Tướng quân khách sáo rồi, Hoa Hạ chúng ta cũng hy vọng hai nước có thể bắt tay cùng đối phó sự kiện đột phát.” Giang Khải khinh thường nói, “Nếu không phải quỷ thành uy hiếp đến bằng hữu của ta, còn có Chiba Orihime nhờ ta giúp đỡ, ta mới lười quản chuyện của các ngươi.” “Được rồi, các ngươi trò chuyện đi, ta đi tìm người!” Nói xong, Giang Khải rời khỏi trụ sở quân đội.
…
“Lão Hồ, Nguyễn quỷ, Âu Dương, lão Triệu, Vong Trần, các ngươi theo ta đi, đến quỷ thành xem thử.” Giang Khải gọi tên mấy người.
Xuân Lan tỏ vẻ không vui nói, “Hội trưởng, vì sao không dẫn theo ta!” Triệu Thiết Toàn vội vàng ngăn cản Xuân Lan, thân thiết nói, “Lan Lan, quỷ thành quá nguy hiểm, ngươi xem những người kia rất thê thảm, ta cũng không hy vọng ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi ở nhà ngoan ngoãn chờ ta quay về.” “Vậy, được.” Hồ Ngôn xoa tay, có vẻ rất háo hức.