Lê Dung - Chương 77

topic

Lê Dung - Chương 77 :Vô Sỉ
Chương 77: Vô Sỉ

Trong phủ đệ Lâm thị.

Lâm Mậu đúng là không thể lập tức thiết đãi Lê Ý được, ngay lúc này hắn đang ở chính sảnh tiếp đón khách quý khác.

-...

-Nguyên Mỹ, hoạn tặc Vương Chấn sở tác sở vi cả thiên hạ đều nhìn dưới mắt, tức ở trong lòng, cứ đà này xã tắc sớm muộn sẽ lâm nguy. Ngươi là gia chủ Lâm thị, chỉ cần vung tay lên hô một tiếng, hào kiệt khắp Phúc Kiến ắt hẳn là sẽ đứng dậy hưởng ứng. Đến lúc đó thầy ta ở Giang Tây đồng thanh hô hào sỹ phu hưởng ứng, ắt sẽ gây nên thanh thế lớn với hữu thức chi sỹ khắp chung quanh Nam Trực Lệ. Thiên hạ đồng lòng như thế, Bệ Hạ cũng không thể bao che cho tên thiến hoạn kia được nữa, đại sự không phải sẽ thành hay sao?

Lâm Mậu hơi hơi nhíu mày nhìn bọn Lưu Quảng Hành, Uông Khải ngồi bên trái một bộ sốt ruột, lời nói thống thiết thuyết phục bản thân, lại liếc qua bọn Trương Diễn, Trần Trung ngồi bên phải vẻ mặt xấu hổ.

Bọn Trương Diễn, Trần Trung đều là tiến sỹ xuất thân từ Phúc Kiến, nói thẳng ra đều là môn đệ Lâm thị hắn, lần này chưa có sự cho phép của hắn đã dẫn theo bọn Lưu Quảng Hành, Uông Khải đại diện cho sỹ phu Giang Chiết đến đây thuyết phục hắn hợp tác không khỏi có hiềm nghi bức bách Lâm thị chọn phe.

Hơn nữa, chọn phe rồi còn phải đứng ra hiệu triệu sỹ phu Phúc Kiến tỏ thái độ làm tin.

Vẻ mặt Lâm Mậu nặng hẳn xuống, chân mày hơi nhướng, không nhìn bọn Trương Diễn, Trần Trung nữa, từ hôm nay trở đi, với hẳn thì bọn này đã không còn là sỹ phu Mân hệ.

Lặng đi một lát, hắn trầm giọng nói với bọn Lưu Quảng Hành, Uông Khải.

-Khắc Bình (Lưu Quảng Hành) Khắc Ninh(Uông Khải)! Các ngươi đã từng nghĩ tới hệ quả khi chúng ta khinh suất mà làm việc này hay chưa? Ta cùng thầy các ngươi liên thủ hiệu triệu sỹ phu Giang Nam đứng lên tạo áp lực cho Hoàng Đế thì dễ thôi, Bệ Hạ hẳn là cũng sẽ vì đó mà lui bước nhân nhượng, chẳng qua như thế thì uy quyền Đại Minh để đâu? Uy nghiêm của Hoàng Đế Bệ hạ lại đặt ở chỗ nào? Hôm nay chúng ta có thể hiệu triệu sỹ phu Giang Nam gây áp lực lên triều đường, ngày mai lấy cái gì ngăn cản sỹ phu Tần Xuyên, Thục Trung, Lưỡng Hoài v.v. làm điều tương tự? Đến lúc đó mệnh ai nấy quyết, Đế Quốc này có còn tồn tại được nữa hay không?

Triệu tập sỹ phu Phúc Kiến đồng lòng đứng lên đối với Lâm thị chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, Lâm Mậu cũng có tự tin sỹ phu Phúc Kiến, Giang Chiết nổi dậy thì có thể dễ dàng kéo theo sỹ phu khắp miền Giang Nam theo hầu gây áp lực lên triều đường, lên Hoàng Đế.

Đến lúc đó Hoàng Đế tạm né mũi nhọn mà thỏa hiệp là lẽ tất nhiên, thế nhưng làm như vậy sẽ tạo ra một tiền lệ. Theo đó cho phép bất cứ tập đoàn sỹ phu nào đứng lên chống lại quyết sách của triều đình.

Hiện tại Vương Chấn tác oai tác quái trên triều, sỹ phu Giang Nam nổi dậy là có lý do chính đáng, thế nhưng quen mùi được luôn, cái gì đảm bảo ngày mai chúng không lấn tới những vấn đề khác, theo đó ăn mòn quyền uy của triều đình?

Đừng chê hắn bi quan, lợi ích là sợi dây ràng buộc bất cứ con chó nào, mà chính lệnh của triều đình cùng lắm là giữ gìn cân bằng, chỗ này được ắt chỗ khác phải mất. Đã có thể kháng nghị buộc triều đình lui bước thì ai chịu phần thiệt kia đây?

Một triều đình đã không còn uy quyền thì chính lệnh không ra khỏi Bắc Trực Lệ, Đế quốc Đại Minh chỉ còn là trò hề, như vậy có khác gì nhà Đông Hán những năm Kiến An.

Mở rộng quyền lực thế gia sỹ tộc nghe có vẻ hời mà, ai lại không muốn? Nhưng hậu quả của việc làm ấy ắt bị đưa vào chính sử, Lâm Mậu không muốn càng không dám đứng ra làm chim đầu đàn.

Chuyện này hắn đảm đương không nổi, Lâm thị từ này về sau mãi mãi không có cơ hội bước chân vào chính đàn không phải nói chơi.

Đám rác rưởi vô sỷ này khi Lâm thị không có người nhận biết được tính toán của chúng hay sao?

-Cái này ...

Lưu Quảng Hành nhíu mày không nói, Uông Khải ngồi ở vị thứ hai ra sức lừa dối nói.

-Chỉ một lần này thôi, sau khi đại sự đã thành, chúng ta có thể đưa ra vài con dê tế thần bù đắp uy nghiêm của bệ hạ ...

Lâm Mậu cười nhạt, bọn sĩ phu Giang Chiết đây là muốn qua loa tắc trách, tội danh mở đầu làm suy yếu quyền uy trung ương này Hà Văn Uyên không muốn gánh mới tìm đến mình.

Nói không chừng, đến lúc đó con dê tế thần mà Uông Khải vừa nhắc đến lại là Lâm thị hắn.

Mở rộng quyền lực địa phương cũng được thôi, nhưng tội nhân trên sử sách không thể là Lâm Mậu hắn. Khóe miệng khẽ đến không thể nhận ra nhếch lên một cái.

"Hừ! Lũ ranh con khinh Lâm thị ta quá lắm!"

Thả luồng buồn bực từ trong bụng lên mặt, Lâm Mậu đưa tay gạt đổ cả bàn rượu, chính nghĩa ngôn từ lớn tiếng chửi.

-Hàm hồ! Bây giờ quốc gia mới qua buổi gian nan, chúng ta thân là Minh nhân, theo lý phải phụ tá Đại Minh Hoàng Đế quét sạch hoàn vũ, bình định càn khôn, vun đắp căn cơ cho Hoàng triều. Lũ các ngươi thân làm thần tử, sao có thể để những thứ tâm tư ti tiện đó nảy nở? Như thế thì chúng ta với thằng giặc hoạn Vương Chấn lại có gì sai khác?

Bọn Lưu Quảng Hành, Uông Khải mặt đỏ tới mang tai, Lâm Mậu lời nói như thế chứng tỏ lão đã nhìn thấu ý đồ tìm người gánh tội thay của Hà Văn Uyên, lại ngay mặt nói cho bọn hắn biết.

“Đứng lên cùng với lũ các ngươi tảo thanh hoạn quan? Có thể! Nhưng tội trạng do người khác gánh lấy, lão Lâm ta chỉ đi sau tát nước theo mưa. Thành thì không thể thiếu chén canh của ta, bại thì ta lại về Mân Trung làm nhất thế trung thần.”



Không khí tĩnh lặng duy trì trong chốc lát, Lâm Mậu thở dài phất tay nói.

-Lời của ta các ngài cũng nghe rõ, quyết đoán ra sao là tùy thuộc vào ý Cự Xuyên (Hà Văn Uyên) đại nhân.

Bọn Lưu Quảng Hành, Uông Khải hít sâu một hơi, đứng dậy hướng Lâm Mậu chắp tay thi lễ, đoạn xoay người rời đi.

Bọn Trương Diễn, Trần Trung ngồi lại có chút ngượng ngịu, hướng Lâm Mậu thăm dò hỏi.

-Nguyên Mỹ (Lâm Mậu)! Chúng ta ...

Lâm Mậu chán nản ngả lưng về phía sau, hơi đưa tay lên mệt mỏi xua xua nói.

-Lệnh Quân (Trần Trung) cùng Mãn Đàm (Trương Diễn) cũng lui đi thôi, từ hôm nay các ngài không còn là sĩ phu Mân hệ nữa, ta sẽ đích thân viết thư cho các nhà khác tường trình việc này.

Bọn hắn thấy Lâm Mậu tỏ thái độ rõ ràng như thế, chỉ có thể che mặt lui ra.

Nhìn bóng lưng bọn Trương Diễn, Trần Trung rời đi, trong mắt Lâm Mậu ánh lên một luồng ngoan lệ.

Chuyện đã đến nước này, Lâm Mậu cũng chẳng thèm che lấp gì nữa, làm người, phải biết chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình. Mân hệ không thiếu Tiến Sỹ, ngay cả người cầm quyền Lâm thị như hắn cũng là.

Ngồi yên lặng uống hết một khải trả, đoạn Lâm Mậu khẽ gọi vào hậu đường.

-Phúc Bá!

Lão đầu hồi trưa đưa tin cho Lê Ý bước ra, khom lưng hầu ngay sau lưng hắn.

-Chủ tử, lão nô tại!

Lâm Mậu hơi tỏ vẻ chán chường bàn giao.

-Ta muốn việc kinh doanh của nhà Trần Trung và Trương Diễn ở toàn bộ vùng Giang Nam này bị xóa sổ.

Phúc bá gật đầu chắc nịch nói.

-Sẽ như ý ngài!

Như chợt nhớ ra cái gì, Lâm Mậu lại hỏi.

-Tam tiểu thư đã về chưa?

-Hồi gia chủ, chưa ạ, tam tiểu thư nói muốn tìm cảm hứng, vẫn đang ở huyện Huệ An.

-Nha đầu này, loạn thật rồi, nhanh đi gọi nó về đây.

...

Dinh thự của Lâm thị rộng với vài mươi mẫu vuông, đình đài lầu các nhiều không kể xiết, mặt tây có một hoa viên, đi hết hoa viên lại nhìn ra Đông Hồ.

Gọi là Đông Hồ vì ở phía Tây Bắc độ bốn năm dặm còn một cái hồ nữa, lớn hơn, gọi là Tây Hồ.

Lê Ý theo chân Phúc Bá băng qua con đường lát đá đến bờ hồ, chỉ thấy lầu các giữa hồ đèn đóm sáng cả một góc trời, đèo mẹ toàn là đèn thủy tinh của thương hội Vĩnh Xương cả.

Nhờ vậy mấy chục ngọn đèn thỏa mái phơi bày ánh sáng vàng ấm cúng của chúng trước làn gió mát.

Thứ đèn này không rẻ, ngay cả phủ đệ nhà nó ở Cẩm Giang cũng không sử dụng theo kiểu ném tiền ra cửa sổ thế này.

Càng lại gần lầu các tiếng đàn tranh thánh thót càng rõ, Lê Ý không khỏi bị trầm mê vào trong đó.

Không phải Lê Ý chưa từng nghe đàn, bà Vân cũng biết chơi đàn tranh, cũng có nhịp có điệu, không đến mức khó nghe nhưng cho điểm thoáng lắm cũng chỉ có thể coi là chống điếc.



Cầm sư ở Tầm Thanh lâu chơi đàn cũng có chút vận luật, vừa đủ để khiến người ta không nhịn được gõ ngón tay theo nhịp, Lê Ý coi là âm nhạc thời đại này cũng chỉ đến thế mà thôi, hôm nay nghe được tiếng đàn này mới gọi là được mở mang tầm mắt, mà không ... phải là tầm tai mới đúng.

"Hóa ra thời đại này cũng có người có thể dùng đàn đánh động được nhân tâm!"

Chìm đắm trong tiếng đàn, Lê Ý không khỏi nhớ lại hình ảnh Bạc Thường cầm đầu đám thân tín xung trận vào tường khiên của quân Nam Xương trong vô vọng.

“Không biết Tây Sở Bá Vương năm đó có giống Bạc Thường thời nay không ... haiz!”

Chìm đắm vào trong dòng cảm xúc trào dâng, Lê Ý vô thức theo bước Phúc Bá vào trong lương đình.

Phúc Bá thấy nó không tập trung, muốn gọi một tiếng lại bị Lâm Mậu phẩy tay ngăn lại.

Lão yên lặng ra hiệu Phúc Bá lui ra, an tĩnh tự rót tự uống qua mấy tuần rượu, ngón tay không nhịn được khẽ đánh nhịp theo tiếng đàn, bực bội lúc chiều cũng bị xua tan đi một ít.

Không biết tiếng đàn đã ngừng tự lúc nào, Lê Ý lui ra khỏi ý cảnh cũng dần lấy lại tâm thần, thấy Lâm Mậu đã như cười như không nhìn mình, vội chắp tay hành lễ.

-Tiểu tử vô lễ rồi, còn mời Phủ Am tiên sinh thứ lỗi cho!

Lâm Mậu cười hiền hòa pha chút tự đắc nói.

-Không sao, tiểu nữ cầm nghệ phải chăng có thể lọt tai Lê công tử?

Lê Ý như thật nói.

-Khúc "Thập diện mai phục" này tiểu tử đã nghe mấy lần, nhưng đánh được ra ý cảnh cũng là lần đầu, chẳng qua ...

Lâm Mậu hỏi tới.

-Chẳng qua thế nào?

-Chẳng qua lệnh tiểu thư hẳn là chưa biết trận tiền chém g·iết ra sao, trong tiếng đàn có thừa bi tráng mà thiếu thiết huyết cùng phóng khoáng của bậc trượng phu vậy!

Lâm Mậu gật đầu cười nói.

-Lời bình hay lắm. Tiểu nữ đánh bài này tuy dẫn được vào ý cảnh nhưng suy cho cùng vẫn có chút nhỏ nhen, u uất.

Dường như muộn màng nhận ra cái gì vừa lọt ra từ trong lời nói của Lê Ý, lão nghiêng người thú vị hỏi.

- Nghe lời Lê công tử nói, dường như đã kinh qua trận mạc!

Lê Ý không có ý định giấu diếm, gật đầu thừa nhận.

- Nhà tiểu tử cũng coi là nửa Huân quý, có những chuyện không thể tránh được!

Lâm Mậu gật đầu ra hiệu đã hiểu, vừa đưa tay ra hiệu mời Lê Ý nhập tọa, tiếng đàn trên lầu lại lần nữa cất lên, lần này phóng khoáng tự nhiên, như núi cao vĩ ngạn, ngòi sâu ung dung mà liên miên bất tuyệt.

Vị cầm sư trên lầu dường như bất mãn với lời bình của nó, cho nó biết thế nào mới là phóng khoáng.

Lâm Mậu khẽ nhíu mày, cười khổ nói.

-Tiểu nữ còn nhỏ, chưa hiểu thế sự, công tử bỏ quá cho!

Lê Ý cũng không để bụng, lắc đầu nói.

-Ý một người ngoài nghề mà thôi ...



Lâm Mậu không cho là đúng cười khẽ.

-Một người ngoài nghề lại nghe hiểu được ý cảnh trong đó, đã là hiếm có. Lại chẳng hơn người trong nghề nhưng chưa trải thế sự, ý cảnh tuy có nhưng thần vận vô lực sao.

Lê Ý nghi ngờ hỏi.

-Xin hỏi Phủ Am tiên sinh, khúc này tên là gì?

-Cao sơn lưu thủy.

Lê Ý thỏa mái cười nói.

-Ra là khúc này, thảo nào gì ý cảnh cao xa như thế!

Ánh mắt Lâm Mậu sáng rực nhìn Lê Ý.

-Công tử cũng biết khúc này.

Lê Ý cảm khái.

-Cao sơn lưu thủy, tri âm khó tìm. Ý mặc dù là người ngoài nghề, nhưng chuyện Bá Nha – Tử Kỳ cũng là có nghe nói qua, tri kỷ như thế, thực làm người ta hâm mộ.

Lâm Mậu không khỏi cũng bị cộng minh, thở dài.

-Đúng vậy, tri kỷ biết bao khó tìm!

Lâm Mậu từ sớm đã nghe Phương Tá gửi thư nói Lê Ý kiến thức không tầm thường, bây giờ nói chuyện lại càng hài lòng.

Thằng này sở học cũng coi là khá, ngoại trừ Trung Dung ra, bất kể là Kinh Lễ, Luận Ngữ, Mạnh Tử hay binh thư, tạp học v.v. đều có thể đối đáp trôi chảy, không chút nào vướng víu.

Càng khó được hơn là bất kể mảng nào cũng có ý kiến riêng, manh nha tự mình một hệ thống.

-Ngày trước Sùng Phù (Phương Tá) gửi thư cho ta có kèm cả bài”Vấn ngư giả” của hiền chất, luận về văn thải đương kim thiên hạ không có mấy người có thể hơn được. Lão phu vẫn thường ngâm lại, càng ngâm càng diệu. Hiềm một nỗi hiền chất cũng không có thêm bài nào đến được tai lão phu, không biết hôm nay có tiện hay không, lão phu mặt dày mời hiền chất cũng làm một bài vịnh cảnh. Nếu điều này thiện thì mát mặt lão phu lắm.

Lê Ý sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng nói ra.

-Phủ Am tiên sinh chớ nghe Sùng Phù tiên sinh nói nhảm. Tiểu tử đã nói rất rõ bài này là thơ của người khác, tiểu tử chỉ mượn về ứng phó thôi.

Thề với trời cao, mỗi lần Lê Ý mượn văn thơ của chư vị tiền bối về dùng đều nói rất rõ ràng là của người khác, phải cái người đời chẳng ai tin.

Ngay cả bài “Vấn ngư giả” này cũng là của Nguyễn Bỉnh Khiêm, năm đó nó theo thuyền đến Quảng Châu ứng phó với Phương Tá nên mượn bài này, cũng nói rõ ràng với Phương Tá là nó tài hèn sức mọn, chỉ có thể mượn thơ của người khác mà thôi.

Thế mà thằng giặc Phương Tá lại nói với nhạc phụ hắn là Lê Ý sáng tác, đúng là chời đựu.

Lâm Mậu nghe Lê Ý thoái thác hơi nhíu mày nói.

-Hiền chất đừng chối nữa, năm trước Huyền Khuê tiên sinh đi sứ sang đây, lão phu đã nhờ người hỏi qua ở An Nam có từng nghe qua bài “vấn ngư giả” này chưa. Huyền Khuê tiên sinh nói hắn cũng là lần đầu nghe tới. Huyền Khuê tiên sinh ở An Nam cũng coi là bậc túc nho, há lại có danh thi bậc này mà chưa nghe tới?

Lê Ý có chút vô ngữ, mình thực sự không muốn đạo văn, hiềm một nỗi không giải thích được nguồn gốc thơ phú mà nó sử dụng, thành ra mấy lão già này cứ ấn hết vào cho nó.

Huyền Khuê chính là tự của Nguyễn Thiên Tích, lão già không nên nết này chuyên trách giao thiệp với Đại Minh nên quan hệ của lão với đám sỹ phu phương bắc có thể coi là không tệ.

Lê Ý ngàn tính vạn tính cũng không ngờ người bán đứng mình lại là lão.

Thấy Lê Ý không phản bác nữa, Lâm Mậu một mặt hôm nay ngươi còn chạy đi chỗ nào háo hức nói.

-Thế nào, lão phu hôm nay chỉ xin một bài, hiền chất "sao chép" ở đâu cũng được, một bài là đủ.

Lê Ý vô cùng bất đắc dĩ lục tung trí nhớ của mình ra, đoạn dường như đã có đầu mối, đứng dậy sải bước lên tầng năm của lầu các, nhìn ra bờ Kim Giang. Lâm Mậu không vội không chậm bước theo sau, vừa lên đến tầng năm đã nghe Lê Ý ngâm khẽ.

-Sổ khoảnh Kim giang sổ xích mai/ Thao thao thệ thủy vị thùy khai/ Hàn triều trướng khoái kim do cổ/ Lưu đắc nhân gian tiếu bạch đầu.

Ngâm rồi nó mặc kệ Lâm Mậu đang sa vào ý cảnh của bài “Vọng triều lâu” vừa bước xuống vừa lầm bầm.

“Trạng Trình ơi Trạng Trình,không phải con cố tình đạo thơ của cụ đâu, chẳng qua mấy lão già này vô sỷ quá đáng.”