Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1510

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1510 :Đốn ngộ của Từ Diễm (2)
Trong mắt Giang Khải lóe lên tia sáng lạnh lẽo,"Thử một chút là biết!"
Nói xong, Giang Khải lại lao về phía Chung Cổ.
Ở một bên khác, Từ Diễm dẫn theo Từ Lệ đang muốn rơi xuống đỉnh chóp lăng kính đồng hồ cát, đột nhiên một lồng ánh sáng trong suốt ngăn cản, Từ Diễm suýt thì tuột tay khiến Từ Lệ rơi xuống.
"Tỷ, nơi này còn có một tầng phòng hộ!" Từ Lệ vội la lên.
Từ Diễm lo lắng quay đầu nhìn thoáng qua bên Giang Khải, lúc này trận chiến của Giang Khải và Chung Cổ hoàn toàn đạt đến trình độ không ai có thể hiểu được.
Chiến trường của hai người đã không có cực hạn ở "không gian" nào đó, mà bao gồm "thời gian" và "không gian".
Chẳng trách có vài người nói phàm nhân không thể xem hiểu trận chiến thần minh, trước đó Từ Diễm còn chưa hiểu câu nói này nhưng bây giờ nàng đã tràn đầy cảm xúc.
Đây chính là trận chiến cấp thần minh!
Nhưng mặc kệ Giang Khải và Chung Cổ hoán đổi giữa "quá khứ","hiện tại" và "tương lai" như thế nào, ít nhất nàng và muội muội vẫn ở tuyến thời gian "hiện tại" này.
Bây giờ, điểm sáng trong đồng hồ cát đã rơi xuống một nửa!
Lúc trước, Giang Khải cũng không đột phá được vòng phòng hộ này, mình là một Binh lính tứ giai nho nhỏ phải làm thế nào đột phá tầng phòng hộ này?
"Tỷ, ngươi nói xem có phải chờ đến khi Chung Cổ bị giết, phòng ngự mới có thể biến mất không?" Từ Lệ hỏi.
Từ Diễm lắc đầu,"Ta cũng không biết... Nhưng ta cảm thấy tầng phòng ngự này không giống do Chung Cổ tạo thành. Trong đó có một chi tiết Chung Cổ đảo ngược đồng hồ cát! Hắn cũng không phải xuất hiện ngay lúc chúng ta đến đây, mà chờ chúng ta quan sát một lúc mới xuất hiện cũng đảo ngược đồng hồ cát."
Từ Lệ nhíu mày,"Điều này có gì khác biệt sao?"
Từ Diễm nói,"Lúc hắn đảo ngược đồng hồ cát, ta chú ý đến lúc ấy điểm sáng trong tam giác phía trên đồng hồ cát đều đã rơi sạch... Ta suy đoán có lẽ chỉ có lúc toàn bộ ánh sáng rơi xuống, đồng hồ cát mới không có tầng bảo hộ này, cũng chính vì nguyên nhân này nên Chung Cổ mới có thể đảo ngược đồng hồ cát."
Từ Lệ cẩn thận nhớ lại phát hiện đúng như tỷ tỷ nói.
Nhưng nếu đúng là vậy thì rắc rối thật!
Ánh sáng trong đồng hồ cát rơi sạch cũng có nghĩa thời gian của bọn họ đã đến, khi đó sao có thời gian đi cướp bảo rương!
Từ Lệ nghĩ đến đau đầu, phàn nàn,"Bí cảnh cấp nhân thần đúng là không phải chuẩn bị cho phàm nhân, đây căn bản không có cách phá giải!"
Từ Diễm lo lắng nhìn bảo rương trước mặt, bảo rương nằm ở đó chiếu sáng lấp lánh, nhưng giữa các nàng và bảo rương còn cách một tầng phòng ngự không nhìn thấy!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thời gian của bọn họ đã không còn lại bao nhiêu!
"Không còn cách nào khác xuyên qua tầng phòng ngự này sao, để ta nghĩ lại, để ta suy nghĩ chút đã..." Từ Diễm ép buộc bản thân tỉnh táo lại.
Ngay lúc tiếp xúc với lồng phòng ngự, trong nháy mắt đó trong đầu Từ Diễm xuất hiện hình ảnh mơ hồ nào đó.
Có lẽ Giang Khải cũng không chú ý đến loại cảm giác này, ngược lại Từ Diễm đã chú ý đến.
Từ Diễm cẩn thận nhớ lại vẫn không nghĩ ra.
"Lệ Lệ, chúng ta thử lần nữa!" Từ Diễm đột nhiên dẫn theo muội muội, lại muốn đến gần bảo rương.
Quả nhiên, các nàng bị một tầng phòng ngự không thấy ngăn cách ở bên ngoài, không cách nào tiến vào.
Nhưng đúng lúc này, sau khi Từ Diễm tiếp xúc với lồng phòng ngự lần thứ hai lại thấy rõ hình ảnh trong đầu.
Đó là một hình ảnh rất mơ hồ lại rất quỷ dị.
Nàng và muội muội tới lui xuyên qua trong ngoài lồng phòng ngự, như tiến vào lại như không tiến vào, cứ như màn hình tivi có rất nhiều bóng chồng, không ngừng vừa đi vừa về lấp lóe.
Loại giả thuyết này nhanh chóng biến hóa với hiện thực khiến nàng đau đầu muốn nứt ra, sau khi hình ảnh này xuất hiện trong đầu, nàng theo bản năng dừng bước.
Nghĩ tới đây, Từ Diễm đột nhiên trợn to mắt, nàng nói với muội muội,"Thời chi thần cảnh, chắc những thứ kia có liên quan với thời gian."
"Lúc tiếp xúc với lồng phòng ngự, thứ ta cảm giác được chắc là thời gian rối loạn."
Từ Lệ vô cùng ngạc nhiên,"Tỷ, ngươi đang nói cái gì, sao ta không cảm giác được."
Từ Diễm cũng không kịp giải thích, chỉ nhìn chằm chằm vào bảo rương, lẩm bẩm,"Trong thời gian rối loạn có hình ảnh chúng ta tiến vào, có nghĩa ta đã tìm ra cách làm thế nào xuyên qua lồng phòng ngự!"
"Ta suy nghĩ lại một chút... Thứ ngăn cản chúng ta có lẽ không phải năng lượng hộ thuẫn gì đó, mà là thời gian rối loạn... Làm thế nào mới có thể xuyên qua khu vực thời gian rối loạn..."
Ngay lúc Từ Diễm không tìm thấy cách gì, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Giang Khải và Chung Cổ đang chiến đấu.
Hai tên này đều có thể khống chế thời gian, trận chiến của bọn họ không phải là một chiến trường thời gian rỗi loạn sao.
Nhưng vì sao bọn họ có thể tiếp tục tác chiến trong hoàn cảnh như vậy?
Rốt cuộc điểm mấu chốt nhất ở đây là gì...
Đột nhiên, ánh mắt Từ Diễm sáng ngời, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn,"Ta đã biết!"
"Quan trọng nhất là hiện tại!"