Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 227

topic

Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 227 :

…………….

Những học sinh khác nhìn thấy Tần Túc và Hạ Mục Chi hợp tác dựng lò nướng, cũng nhanh chóng tham gia theo.

Còn người chưa hiểu rõ thì cầm xiên thịt đứng chờ háo hức.

Không lâu sau, một lò nướng dã chiến đơn giản đã hoàn thành. 

Mọi người đồng loạt đặt xiên thịt còn dính máu tươi lên giá nướng, để hơi nóng từ ống tròn phả ra nướng chín.

“Lớp trưởng, chỉ ăn có một miếng thôi hả?”

Raymond nhìn xuống thanh đao trong tay, nơi có sáu miếng thịt do chính Tần Túc xâu giúp, rồi cau mày:

“Này sao mà được.”

Đồ ngon như thế.Lại có thể để lớp trưởng vất vả nhất, ăn ít nhất được?

Vừa nói, Raymond vừa bước về hướng Tần Túc.

Nhưng mới nhấc chân, đã bị Hạ Mục Chi nhanh tay giữ lại.

“Cậu làm gì thế?” 

Raymond ngạc nhiên nhìn Hạ Mục Chi đang túm chặt tay mình.Hạ Mục Chi thấp giọng giải thích: 

“Lớp trưởng đã từng ăn rồi.Thịt này không lạ đâu.”

“Tôi cũng từng ăn mà.” Raymond ngạc nhiên hỏi

“Vậy sao cho tôi nhiều như vậy?”

“Bởi vì lúc nãy, ai cũng thấy cậu thèm ăn.” Hạ Mục Chi cau mày, 

“Còn lớp trưởng thì không thèm, hiểu chưa?”

Raymond phục luôn.Cậu còn cho rằng lớp trưởng cũng thèm giống mình.

“..A..”

Raymond thấp giọng mừng thầm: “

“Lớp trưởng nhớ rõ như vậy.Chứng tỏ trong lòng lớp trưởng có tôi!” (Edit: nghe thiếu đòn..)

Hạ Mục Chi: “?”

Cậu có nói thế à?

Raymond nhịn không được cười khì khì.

Sau khi mọi người đã chuẩn bị xong, Tần Túc mở chiếc hạt mạch xung pháo.         

Oanh—

Lửa đỏ rực, khung nướng tỏa nhiệt, những xiên thịt kêu xèo xèo.

Mùi thịt nướng lan tỏa khắp không gian.Nhiều người ngửi thấy liền nuốt nước bọt.

“Raymond nói đúng, mùi này thật hấp dẫn.”

“Đúng đó, chỉ cần ăn thử một miếng thì sẽ không còn nghĩ đến vẻ ngoài ghê rợn của con Cự Phệ Nhuyễn Trùng nữa.”

“Lần đầu tiên biết hạt mạch xung pháo kết hợp với quân đao còn được dùng thế này.Quả nhiên là lớp trưởng của chúng ta.”

“Nếu trường biết tụi mình dùng hạt mạch xung pháo để làm lò nướng chắc sốc lắm.”

“Muốn biết à? Chia sẽ một chút là được!”

Mấy học sinh vui vẻ mở quang não, bắt tay lắp khung nướng từ mấy thanh đao, quay phim chụp ảnh lia lịa.

“Cậu đúng là thiên tài!” 

…..

Trong lúc chờ thịt nướng, cả lớp im lặng chụp hình.

Lát sau vài con sa chồn xuất hiện.Chúng lẻn vào phòng lạnh, tò mò ngó con người xung quanh và mùi thịt.

Sa chồn không ăn thực vật.Khi các học sinh mang vài miếng thịt có răng nanh của Cự Phệ Nhuyễn Trùng ra, chúng vây lại, gặm ngon lành. 

Những mảng thịt dính răng nanh hay nát bét vẫn bị chúng ăn sạch sẽ.

“Nhìn lông bọn chúng xù xù dễ thương ghê, còn tinh ranh nữa.Lúc tụi mình đánh nhau chúng không ra.Giờ lại mò tới chổ mát mẻ ngồi ăn.”

“Nhưng mà, bọn sa chồn này cảnh giác với con người quá kém.Cũng chẳng phải chuyện tốt đâu. Gặp chúng ta còn đỡ.Chứ nếu là người khác, bị dẫm chết lúc nào cũng không hay.”

“Ồ... Cậu nói tới cái video trên diễn đàn à? Đúng là kinh khủng thật đấy. Không biết ai quay mà lại làm chuyện đó nữa.”

……

【Cái video nào vậy?】

【Cái ảnh đó hả (ngu xuẩn.jpg)】

【Đúng là b*nh h**n. Một bầy sa chồn lông xù tò mò đến gần.Thế mà hắn lại dẫm chết tụi nó?】

……

Mọi người vừa trò chuyện, vừa chờ thịt chín. Từng làn khói thơm nồng dần tỏa ra, mùi thịt nướng lan tràn khắp nơi.

Khi hạt mạch xung pháo tắt, Tần Túc cất giọng điềm tĩnh: “Được rồi.”

Không ai nhúc nhích. Ánh mắt đều dừng lại trên người Tần Túc.

Tuy rằng thịt rất thơm, nhưng Tần Túc là người cắt cũng là người nướng.Tất nhiên Tần Túc phải nếm thử đầu tiên. 

Bọn họ sao có thể mặt dày mà ăn trước được.

Đoán được suy nghĩ của mọi người, Tần Túc cũng không nói nhiều. Anh giơ tay, rút ra thanh chủy thủ trên đó chỉ xiên một miếng thịt vừa phải, rồi bình thản nói:

“Ăn đi.”

“Được!”

Mọi người lúc này mới hành động, cầm xiên thịt của mình lên.Nuốt nước bọt mà vẫn chưa dám ăn, chỉ chờ lớp trưởng nếm thử trước.

Tần Túc là người có công lớn nhất phải ăn đầu tiên chứ!

“……”

Bị cả trăm đôi mắt nhìn chăm chú, Tần Túc hơi khựng lại. Dựa theo tài liệu và lời Raymond mô tả, thịt Cự Phệ Nhuyễn Trùng tuy ngon nhưng rất dai.

Cắn không khéo sẽ trông khá… mất hình tượng.

Vì thế anh dùng chủy thủ bên tay trái cắt miếng thịt nhỏ, nhẹ nhàng đưa vào miệng. 

Động tác nhai chậm rãi, không nhanh không chậm.

Bất kể là tên hay ngoài hình khiến người khác ghê tởm, thì Raymond nói đúng.

Thịt Cự Phệ Nhuyễn Trùng hương vị thật sự không tệ.

Miếng thịt nhỏ rất nhanh đã được anh nhai nuốt. Tần Túc nhìn về phía các bạn học giọng bình tĩnh chân thành đánh giá:

“Vị ngon lắm.”

Nói xong, anh lặng lẽ cảm nhận phản ứng trong cơ thể mình.Xem liệu dạ dày người Trái Đất có gì bất thường hay không?