Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 161

topic

Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 161 :Phế Bỏ Tu Vi

Trên mặt tất cả mọi người đều hiện rõ vẻ lo lắng, ai cũng muốn ra tay cứu Nạp Lan Hòa hy. Nhưng tốc độ chu tước kích phát Du hồn đăng quá nhanh, bọn họ hoàn toàn không kịp ngăn cản.

Trong khoảnh khắc ánh sáng trên đỉnh ngọn đèn bắn thẳng về phía Hòa hy, thì một tầng bạch quang nhạt bao phủ chu tước cùng cả cây Du hồn đăng.

Hào quang quanh du hồn Đăng lập tức bị dập tắt, nó lại trở thành một chiếc đèn thô mộc bình thường. Cả đèn lẫn Chu tước đều rơi xuống đất, nàng ngồi phịch xuống, ánh mắt hoảng loạn nhìn vào một điểm trước mặt.

Hòa hy quay lại, nhìn thấy Nam Cung Duệ ung dung bước ra. Thân hình hắn thẳng tắp, ngoài sắc mặt hơi tái nhợt ra thì hoàn toàn không có dấu hiệu bệnh tật. Nhưng Hòa hy vẫn cảm nhận được hàn khí trong cơ thể hắn lại đang tăng lên.

Nàng nhíu mày, định mở miệng nói thì Nam Cung Duệ đã cất lời trước,
“Ta nghe nói ngươi và Hy Nhi đánh cược. Chỉ cần nàng chữa được cho ta, ngươi phải phế bỏ tu vi?”

Chu tướcc vốn đang si ngốc nhìn Nam Cung Duệ, nghe vậy lập tức bừng tỉnh. Nàng quỳ sụp xuống, khóc lóc:
“Chủ tử, thuộc hạ chỉ là quá lo cho an nguy của người! Mỗi năm bệnh của người phát tác càng lúc càng nặng. Lần này người trọng thương nguy kịch, lại đưa về một nữ nhân không rõ lai lịch để trị liệu. Thuộc hạ sợ người gặp nguy hiểm… chỉ cần sư phụ của thuộc hạ đến, nhất định có thể trị tận gốc bệnh của người!”

Nghe nàng thưa, Nam Cung Duệ chỉ khẽ cong môi. Chu tước thấy hắn mỉm cười thì tưởng rằng Chủ tử đã tha thứ, tim tràn đầy vui mừng – nhưng ngay sau đó, nụ cười ấy khiến nàng lạnh thấu tim.

“Thôi bỏ đi, đánh cược hay không cũng chẳng quan trọng.” Giọng Nam Cung Duệ lạnh nhạt. “Ngươi đã bất kính với Hy Nhi, nàng muốn xử phạt thế nào, ngươi liền phải phế bỏ tu vi ngay lập tức.”

Thân thể chu tước đột nhiên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ không thể tin nổi.

Không đợi nàng kịp phản ứng, một luồng bạch quang như hình thanh kiếm hiện lên trong tay Nam Cung Duệ. Hắn khẽ chỉ một cái.

Toàn thân Chu tước đau đớn như bị xé rách. Tu vi trong cơ thể nàng phun trào như suối vỡ bờ mà chảy ngược ra ngoài. Dung mạo nhanh chóng già đi, chỉ trong chớp mắt, nàng biến thành một phụ nữ trạc bốn mươi.

“Chủ tử–!! Thuộc hạ luôn trung thành tận tâm với người, coi người như trời! Tại sao người lại đối xử với thuộc hạ như vậy?!” Giọng nàng khàn đặc, ánh mắt ngập tràn oán độc, tuyệt vọng và không cam lòng.

Nam Cung Duệ lạnh lùng cúi xuống nhìn nàng, ánh mắt như nhìn một con kiến yếu ớt:
“Ta nói Hy Nhi là Vương phi của ta, vậy mà ngươi vẫn dám bất kính, đó là bất trung. Lại vì tư tâm mà cản trở Hy Nhi trị liệu cho ta, đó không phải điều kẻ hầu nên làm. Đã không trung không nghĩa, ta giữ ngươi lại để làm gì? Bỏ ngươi đi thì sao?”

Chu tước ngã sụp xuống đất, nước mắt hòa lẫn vệt máu, cả người như tro tàn.

Nam Cung Duệ liếc nhìn Thanh Long và những người còn lại:
“Đưa nàng đến Linh Phong Lao. Không được để nàng chết dễ dàng.”

Thanh Long và những người khác lập tức tuân lệnh, kéo Chu tước ngơ ngẩn rời đi.

Không ai thương hại nàng. Nữ nhân này vì d*c v*ng bẩn thỉu của mình mà dám đặt an nguy của Chủ tử vào chỗ chết. Tội ấy chết vạn lần cũng không hết!

Hòa hy nhìn sắc mặt Nam Cung Duệ trắng bệch hẳn đi, lập tức bước nhanh tới, thấp giọng trách:
“Còn không mau trở về nghỉ ngơi? Lần này ngươi còn dám dùng linh lực, chẳng phải muốn mất mạng sao?”