Đầu Gấu Thích Khóc Nhè - Chương 8
topicĐầu Gấu Thích Khóc Nhè - Chương 8 :
Tháng mười một này trường tôi tổ chức đại hội thể thao.
Diệp Tận là học sinh thể thao, thuộc loại có năng lực khủng bố.
Sau khi nghe nói cậu ta sẽ tham gia thi chạy nước rút, tôi bảo rằng sẽ đến cổ vũ cho cậu ta.
Cậu ta cười cười nhìn tôi:
"Vẫn là khỏi đi."
Tôi khựng lại: "Bạn có ý gì đó?"
Cậu ta nhoẻn miệng, mắt cong thành hình lưỡi liềm.
"Tôi sợ đến lúc đó lo ngóng tìm bạn mà quên chạy luôn."
Tôi khẽ cười.
Đến ngày thi đấu, tôi vẫn đi.
Hệt như lời mấy bạn cùng lớp bảo, Diệp Tận rất cừ.
Cậu ta đoạt hạng nhất, một chiến thắng khỏi phải bàn cãi, còn hạng hai bị cậu ta bỏ lại một đoạn rất xa.
Khi đến đích, cậu ta ngơ ngác nhìn quanh.
Tôi vẫy tay gọi cậu ta: "Ở đây này!"
Tôi ném chai nước khoáng qua, Diệp Tận đưa tay ra vững vàng đón lấy.
Cậu ta vặn mở nắp chai, ngửa cổ tu ừng ực.
Uống thêm vài hớp, cậu ta đổ phần nước còn lại lên đầu.
Mái đầu ướt sũng, cậu ta lắc đầu giũ bớt nước đi, đứng tại chỗ thở hổn hển một hồi mới cười với tôi.
Thấy thế, tôi không thể không mỉm cười đáp lại cậu ta.
Gió thu nổi lên thổi lá cờ bay phấp phới.
Khoảnh khắc đó, tôi không phân biệt nổi là gió lộng, hay là lòng mình đang rung động.
Khi tan học, Diệp Tận nói thầy giữ cậu ta lại có việc, bảo tôi đi trước.
Tôi gật đầu, tự về một mình.
Khi đi ngang qua con hẻm nơi tôi gặp Diệp Tận lần đầu tiên, mắt tôi chợt tối sầm lại.
Ai đó đã siết cổ tôi rồi lôi đi.
Tôi bắt đầu thấy sợ hãi.
Không khí im ắng trong vài giây.
Sau đó, không biết vì lí do gì, những người trói tôi lại đột nhiên thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tôi.
Một cái đá dưới chân, một cái đấm vào bụng…
Đau quá…
Tôi cắn chặt môi, sợ đến phát khóc.
Không biết đã qua bao lâu, đám người đó mới ngừng lại.
Tiếng của một trong số những kẻ đã đá tôi vang lên.
"Dịch Lâm đúng không, nói thằng chó Diệp Tận tém tém lại, đừng có chơi trội nữa!"
Con hẻm bỗng im ắng một lúc.
“Cạch—”
Tiếng xe đạp đáp trên mặt đất.
Sau đó, xung quanh có tiếng đánh nhau và la hét.
"Có chuyện thì tìm tao, đàn ông đàn ang gì mà lại đi bắt nạt con gái!"
Mê mang một hồi, tinh thần tôi cũng tỉnh táo lại, là Diệp Tận!
Có tiếng bước chân đến gần, đột nhiên, bao tải trên đầu tôi bị tháo ra.
Khi mở mắt ra, Diệp Tận đang ngồi xổm trước mặt tôi,mặt mày hoảng sợ.
Đám người kia đã chạy trối chết.
Diệp Tận nhìn tôi và lấy bàn tay run run lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi.
Chân cậu ta mềm nhũn, khụy xuống đất.
"Tôi xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi, là lỗi của tôi..."
Giọng cậu ta càng lúc càng nhỏ, ôm lấy tôi, thổn thức nghẹn ngào.
Tôi xoa đầu cậu ta: "Không sao, không đau đâu, tôi không có đau."
Hắn lại xem như không nghe thấy, chỉ một mực nói "xin lỗi".
Tôi đành bất lực cười.
"Bạn sao vậy, khóc còn thảm hơn tôi."
Tôi vẫn còn sức tò mò, hỏi cậu ta:
"Đám đó là ai thế?"
Diệp Tận cúi đầu né tránh ánh mắt của tôi.
"Là đứa hạng hai bị tôi bỏ xa trong cuộc thi chạy hôm nay."
Tôi ngớ người, thì ra là thế.
Nhưng sau khi trải qua chuyện này, tôi không muốn xa cậu ta, ngược lại càng tin tưởng cậu ta hơn.
Nhưng tâm trạng Diệp Tận lại không ổn.
Ngày hôm sau tan học, tôi ở cửa lớp Diệp Tận đợi cậu ta cùng về.
Nhìn thấy cậu ta, tôi mỉm cười, nhưng cậu ta lại làm mặt lạnh.
Trên đường về nhà, tôi cố tìm vài chuyện thú vị trong lớp kể cho cậu ta để cải thiện bầu không khí.
Nhưng cậu ta vẫn mang gương mặt tâm sự ngổn ngang.
Lúc gần đến nhà cậu ta, cậu ta bỗng quay lại nhìn tôi.
Diệp Tận hít một hơi thật sâu và nói:
"Sau này chúng ta đừng qua lại nữa."
Cậu ta rầu rĩ tự trách: "Tôi toàn mang lại rắc rối cho bạn..."
Tôi ngẩn ra.
Đúng là cậu ta vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện hôm qua.
Tôi vờ đánh nhẹ vào cậu ta.
"Này nhé, tại bạn mà tôi mới bị bắt nạt, bạn không định bảo vệ tôi mà còn muốn trốn hả?"
Cậu ta cuống quýt lắc đầu: "Tôi không có ý đó..."
"Vậy sau này bạn phải chịu trách nhiệm đưa tôi về nhà."
"Tôi…”
"Không có tôi tôi tôi gì hết, chuyện này quyết định vậy đi."
Tôi ngoảnh đầu đi luôn.
Đằng sau, Diệp Tận lắc đầu lẩm bẩm: "Thật sự là hết cách với bạn."