Đúng Là Một Cô Gái Ngoan - Chương 71

topic

Đúng Là Một Cô Gái Ngoan - Chương 71 :Mắt cô ấy bị sao thế?
Sáng sớm hôm sau.

Đoạn Tư Minh đưa Lộc Minh Vu đến bệnh viện tư nhân từng truyền nước lần trước để tiến hành một loạt kiểm tra chi tiết.

Trong thời gian chờ đợi, Lộc Minh Vu được đưa đến phòng nghỉ.

Ở đó bày sẵn một số đồ ăn nhẹ và hồng trà.

Cô đi khám lúc bụng đói, nên cuối cùng cũng được ăn.

Còn Đoạn Tư Minh thì đi thẳng vào phòng bác sĩ, đóng cửa lại.

"Mắt cô ấy có vấn đề gì?" – Anh vào thẳng vấn đề.

Bác sĩ chậm rãi nói: "Cô ấy bị quáng gà và có tổn thương thần kinh thị giác..."

"Thần kinh thị giác?! Cô ấy bị chấn thương não à?!" – Đoạn Tư Minh giật mình, ngồi bật dậy!

Trong đầu lập tức lướt qua hàng loạt tên bệnh viện mắt nổi tiếng, cùng danh sách bác sĩ hàng đầu thế giới.

Phẫu thuật giảm áp thần kinh thị giác... phải mở hộp sọ...

Lúc này, sắc mặt anh khó coi đến cực điểm.

Bác sĩ vội xua tay: "Không không! Không nghiêm trọng vậy đâu, chỉ là mức độ nhẹ, không phải do ngoại lực gây ra."

Đoạn Tư Minh hít sâu vài lần để bình tĩnh lại, hỏi tiếp: "Cần phẫu thuật không?"

Bác sĩ bị anh dọa đến phát sợ, vội lắc đầu: "Không đến mức đó."

Nhưng Đoạn Tư Minh vẫn căng thẳng: "Ảnh hưởng lớn không? Cô ấy còn phải vẽ tranh nữa!"

Hay là bảo cô ấy tạm thời nghỉ học? Nhưng chắc chắn cô ấy không đồng ý...

Bác sĩ: "Sinh hoạt bình thường là được, chỉ thỉnh thoảng sẽ bị khô mắt, chóng mặt, buồn nôn,..."

Nói rồi, bác sĩ nhấn mạnh lại lần nữa: "Thật sự chỉ là nhẹ thôi."

Đoạn Tư Minh gật đầu, điều chỉnh tâm trạng bị dọa nãy giờ.

Bỗng ánh mắt anh lóe lên — có khi nào việc cô ăn uống kém cũng do nguyên nhân này?

Cô ấy gầy như thể chỉ ăn thức ăn cho mèo!

Anh lại hỏi: "Không do chấn thương thì còn nguyên nhân nào có thể gây ra?"

Bác sĩ: "Nhiều lắm. Áp lực tinh thần lớn, suy nhược thần kinh, dùng mắt quá độ đều có thể."

Đoạn Tư Minh cau mày.

Cô ấy bị hết, thậm chí nặng hơn nhiều so với mức bình thường.

Áp lực tinh thần khổng lồ, không biết đã vượt qua bằng cách nào.

Lại còn ngày đêm vẽ tranh, thức trắng triền miên...

Anh đột nhiên hỏi: "Có thể do khóc quá nhiều không?"

Mỗi tối cô đều gặp ác mộng, nhiều khi còn bật khóc, sắc mặt lúc tỉnh lại vô cùng đau khổ.

Chắc từ năm 12 tuổi đã bắt đầu khóc hàng đêm, khóc đến mức cạn khô nước mắt.

Bác sĩ gật đầu: "Cũng có khả năng. Khóc quá nhiều làm tổn thương mắt."

Đoạn Tư Minh cố nén cảm xúc: "Chữa được không? Có thể khỏi hoàn toàn chứ?"

Nếu không khỏi...

Thì động lực cuối cùng để cô ấy tiếp tục sống cũng tan biến.

Cô ấy vượt qua tất cả nhờ ý chí không chịu thua, nếu không thể vẽ tranh, chẳng khác nào giết chết cô ấy.

Cô ấy chưa trả được thù mà...

Cô ấy đã không thể chịu thêm bất kỳ cú sốc nào nữa. Nếu thêm một đòn này, sẽ hoàn toàn sụp đổ.

May mắn, bác sĩ cho câu trả lời dứt khoát: "Điều trị bằng thuốc, kiểm tra định kỳ. Anh yên tâm, có thể chữa khỏi."

Đoạn Tư Minh: "Tôi không yên tâm nổi đâu!"

Bác sĩ: "......"

Khi anh cầm thuốc trở lại phòng nghỉ, thì Lộc Minh Vu vừa ăn xong, đang uống trà.

Anh bước tới, nhìn cô.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo nghi vấn.

Anh đột nhiên cúi người, đặt một nụ hôn lên mắt cô.

Lộc Minh Vu nhắm mắt theo phản xạ, rồi mở ra, hơi ngơ ngác.

Cô bỗng nhớ lại, lần đầu gặp nhau anh cũng hôn lên mắt cô.

Nhưng bối cảnh khi đó, khác hoàn toàn bây giờ.

"Đi thôi?" – Anh nói.

Lộc Minh Vu đứng dậy, hỏi: "Tự nhiên anh hôn em làm gì?"

Đoạn Tư Minh lơ đãng đáp: "Ờ, tại em đẹp quá, anh nhịn không nổi."

Lộc Minh Vu: "......"

Rời khỏi bệnh viện.

Đoạn Tư Minh lập tức gửi kết quả kiểm tra cho chuyên gia dinh dưỡng để điều chỉnh thực đơn.

Lộc Minh Vu nhìn chiếc xe trắng bóng loáng trước mắt, chủ động lên tiếng: "Đoạn Tư Minh, em muốn lái xe."

Anh khựng lại, mở cửa ghế phụ cho cô: "Lần sau."

Lộc Minh Vu chỉ suy nghĩ một giây, đã hỏi trúng điểm mấu chốt: "Mắt em bị sao à?"

Đoạn Tư Minh quay đầu nhìn cô: "Em bị quáng gà, khô mắt, muốn tiếp tục vẽ thì uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi, đừng thức khuya, nghe chưa?"

Lộc Minh Vu nhìn anh chằm chằm, không nói gì.

Đoạn Tư Minh cúi đầu trầm ngâm hai giây: "Thần kinh thị giác bị tổn thương, mức độ nhẹ."

Lộc Minh Vu nghiêng đầu, chưa hiểu rõ lắm.

Đoạn Tư Minh vỗ nhẹ lưng cô: "Nghe thì đáng sợ, nhưng chữa được, sẽ nhanh khỏi. Em nhất định phải bảo vệ mắt."

Lộc Minh Vu gật đầu, lên xe.

Trên đường về.

Lộc Minh Vu đề nghị: "Tạt qua siêu thị nhé, anh mua cái khăn tắm đi?"

Đoạn Tư Minh liếc cô: "Em chê anh dùng khăn của em à?"

Lộc Minh Vu: "...Chuyện vệ sinh thôi mà."

Đoạn Tư Minh nhướng mày: "Không cho chê."

Lộc Minh Vu: "Anh là thiếu gia nhà hào môn, mà cứ phải dùng khăn của em à?"

Đoạn Tư Minh hừ lạnh: "Em còn nhớ anh là thiếu gia? Vậy sau này phải nghe lời anh răm rắp, biết chưa?"

Lộc Minh Vu im lặng vài giây, rồi cuối cùng không nhịn được: "Im đi."

Khóe môi Đoạn Tư Minh cong lên.

Anh đưa tay vòng qua bảng điều khiển, kéo tay cô ra.

Mười ngón đan chặt.

Cuối cùng, hai người vẫn đến siêu thị.

Đoạn Tư Minh mua khăn tắm, rồi mua thêm ít thực phẩm.

Về đến nhà thì trời đã tối.

Anh đặt đồ ăn lên bàn, quay sang nhìn cô, vẻ mặt đầy tự nhiên như thể chuyện đương nhiên.

Lộc Minh Vu: "...Anh muốn em nấu cơm cho anh ăn hả?"

Đoạn Tư Minh: "Em biết nấu không?"

Lộc Minh Vu: "Anh thì sao?"

Đoạn Tư Minh: "Anh chỉ biết luộc ức gà."

Rồi vẫn nhìn cô đầy thản nhiên.

Lộc Minh Vu bước lên, định nấu ăn.

Nhưng ngay giây sau, bị anh chen ra.

"Đôi tay này hợp cầm bút vẽ hơn." – Anh nói.

Anh xử lý nguyên liệu rất thành thạo, bật bếp từ, bắt đầu nấu ăn.

Rõ ràng không phải lần đầu — anh rất hay nấu ăn.

Lộc Minh Vu nhìn một lúc rồi mắng: "Đồ đại lừa đảo!"

Đoạn Tư Minh bật lại: "Em nói câu này cũng thấy không ngượng à? Ai mới là đại lừa đảo hả? Lộc Minh Dã?"

Anh xoay xở trong không gian chật hẹp, chuẩn bị bữa tối cho cả hai.

Lộc Minh Vu bỗng hỏi: "Những bữa trước em ăn... không phải đều là anh nấu đấy chứ?"

Đoạn Tư Minh: "Em nghĩ nhiều quá rồi."

"Ồ..." – Cô thở phào.

Khi cho gia vị, Đoạn Tư Minh ngẩng lên hỏi: "Em không ăn cay nhỉ?"

Lộc Minh Vu: "Ăn được, nhưng không thích ăn."

Đoạn Tư Minh: "Từ nhỏ đã vậy?"

Lộc Minh Vu quay mặt đi, một lúc sau mới nói: "Ăn sẽ bị mẹ mắng."

Đoạn Tư Minh hơi cong môi, bắt chước giọng điệu cô: "Sẽ bị mẹ mắng..."

Lộc Minh Vu: "......"

Đoạn Tư Minh lại lướt mắt nhìn cô: "Chuẩn người Quảng Phủ."

Lộc Minh Vu thở dài: "Ăn cay nóng, dễ nổi mụn."

Đoạn Tư Minh lại chêm vào: "Bị mẹ mắng..."

Lộc Minh Vu không nhịn được, lớn tiếng: "Đừng bắt chước nữa!"

Đoạn Tư Minh nhìn cô cười một cách kỳ lạ.

Lộc Minh Vu hít sâu mấy hơi, quay đầu lại thì thấy trong góc có nửa bao thuốc.

Cô bước tới, đếm — không thiếu điếu nào.

Đoạn Tư Minh cất tiếng, giọng cảnh cáo: "Nửa năm tới, cấm hút."

Lộc Minh Vu quay lại nhìn anh: "Anh mấy hôm nay không hút đúng không?"

Đoạn Tư Minh không ngẩng đầu, vẫn đang nấu ăn: "Ừ, sao?"

Lộc Minh Vu nghiêng đầu hỏi: "Anh nhịn vì sợ em bị hút phải khói? Nhưng hồi ở Tây Tử Thành em thấy anh hút nhiều lắm mà. Không nghiện à?"

Đoạn Tư Minh ngước mắt: "Đến chừng này còn không kiềm chế được thì anh sống làm gì?"

Lộc Minh Vu sững người.

Sau đó...

Cô cầm nửa bao thuốc, ném thẳng vào thùng rác.

Thật mạnh mẽ.

Cô cũng muốn mạnh mẽ như vậy!