Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 792

topic

Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 792 :Nữ binh đặc chủng (26)

Chương 792: Nữ binh đặc chủng (26)

 

"Nếu cậu còn muốn sống thì đứng dậy cho tôi."

 

Sau khi Tô Mộc gõ cửa vài lần mà không thấy Trình Lạc đi ra, cô mở cánh cửa phòng bị khóa trái của Trình Lạc, đứng bên giường nhìn hắn trong ổ chăn.

 

Sáng sớm, vốn tưởng mình có thể ngủ nướng, nhưng ngay khi cô bước vào, liền nói rất nhiều phân tích với hắn, cuối cùng kết thúc là Lão Quỷ là một người tán nhẫn độc ác.

 

Đây là nói cho hắn, hắn đã lên thuyền tặc!?

 

Thuyền tặc thì thuyền tặc đi.

 

Trình Lạc trở mình, sau đó hừ một tiếng, một giọng nói bất mãn truyền đến từ trong chăn bông.

 

"Để tôi ngủ chính là sống."

 

Ngủ trên một chiếc giường lớn thoải mái, hắn gần như nghĩ rằng đây là nhà, vấn đề bị cha già ném vào quân đội là một giấc mơ thú vị.

 

Nhưng Diệt Tuyệt sư thái đứng bên giường nói với hắn rằng đây là một sự thật thú vị.

 

"Năm phút, gặp phòng khách." Không có nói chuyện vớ vẩn với hắn, giống như trong quá trình huấn luyện quân đội, Tô Mộc đã đưa ra thời gian chính xác.

 

Hắn nghe thấy tiếng cô rời khỏi phòng, lại lăn qua lăn lại, sau đó không có động tĩnh.

 

Trình Lạc nhắm chuẩn thời gian, đứng dậy mở mắt ra, mặc áo sơ mi, rửa mặt đánh răng, vuốt vuốt tóc đi ra ngoài.

 

Một giây cuối cùng, hắn không nghiêng không lệch đứng trước mặt Tô Mộc.

 

Đây là một tuyệt kỹ khi hắn lười biếng luyện ra được trong quá trình huấn luyện.

 

Cô đang ngồi trên ghế sofa trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, mặc quần áo ở nhà, hai chân khoanh lại, cầm một chiếc máy tính bảng trong tay, ánh mắt nghiêm túc nhìn xuống.

 

Từ góc nhìn của Trình Lạc, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào cơ thể cô một cách nhẹ nhàng, ấm áp, những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn là nền, vào lúc này, cô đẹp như thể cô đã đi lạc vào thế giới.

 

Không có sự độc đoán của quân phục, cô nhỏ bé và dịu dàng trong trang phục ở nhà.

 

Ánh mắt Trình Lạc lóe lên, sau đó hắn nhìn đi chỗ khác.

 

Trên máy tính bảng của Tô Mộc, tin tức kinh tế quốc tế đang phát, trong lúc đang xem, trên máy tính bảng đột nhiên xuất hiện một câu: "Đã chuyển, vui lòng kiểm tra số dư tài khoản của bạn."

 

Ngón tay bấm vào tài khoản của mình, thấy rằng lợi nhuận từ khoản đầu tư của cô đã đến, đôi mắt cô dịu lại.

 

"Nam Khê, bữa sáng, tôi muốn ăn bít tết thịt thăn, sau đó là lưỡi bò om và pizza hải sản." Trình Lạc lấy thực đơn bữa sáng trên bàn khách sạn và báo thực đơn bữa sáng mà hắn muốn ăn.

 

Tô Mộc chỉ ngước mắt lên liếc nhìn Trình Lạc, nhẹ giọng nói: "Bữa sáng ở trên bàn đằng kia."

 

"Tri kỷ như vậy?" Trình Lạc ngạc nhiên rồi quay đầu lại nhìn.

 

"Cháo bánh quẩy sữa đậu nành? Một bữa sáng chay như vậy?" Mặc dù ghét bỏ, nhưng hắn vẫn ngồi xuống bàn và ăn.

 

Hắn nhớ kỹ, khách sạn không có hai thứ này trong thực đơn, cho nên hiển nhiên là cô xuống lầu mua.

 

Diệt Tuyệt sư thái đích thân đi mua bữa sáng, nếu không ăn thì sẽ không cho cô mặt mũi.

 

"Nam Khê, cô không ăn sao?" Trong miệng ngậm bánh quẩy, hắn hét lên với Tô Mộc.

 

"Đã ăn."

 

"Nam Khê, cô thường làm gì khi không ở trong quân đội? Đi chơi sao? Ngày thường cô có lướt Internet hay gì đó không? Cô..."

 

Trình Lạc đặc biệt tò mò về cuộc sống riêng tư của Tô Mộc ngày hôm nay.

 

"Kiếm tiền." Tô Mộc ném ra hai chữ, trả lời loạt câu hỏi của hắn.

 

"Kiếm tiền?" Trình Lạc cảm thấy cô đang trêu chọc mình, chi phí ăn uống của cô đều do quân đội cung cấp, ngay cả bạn trai cũng thế, cô còn kiếm tiền cái gì?

 

Nói về bạn trai cô...

 

"Cô và Cố Thành Phong gặp nhau như thế nào?"

 

"Quân đội."

 

"Ở bên nhau như thế nào?"

 

"Tư lệnh yêu cầu."

 

"Qua loa như vậy? Cô đang chấp hành nhiệm vụ hay là yêu đương thế?"

 

"Nhiệm vụ."