Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 419
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 419 :
“Ừm, bên ngoài bây giờ ai cũng đang khen em hết lời,” nói đến đây, ánh mắt Phó Cảnh Thần dịu dàng đến mức như có thể rỉ nước.
Phải biết rằng, mặc dù Khương Du Mạn là biên kịch của Đoàn văn công, nhưng cũng có người chưa từng thấy cô ở cự ly gần.
Tờ báo Quân đội lần này đã phóng đại vẻ đẹp của cô. Dán trên bảng thông báo, không biết bao nhiêu người đang thầm ghen tị với anh.
Khương Du Mạn chớp mắt đã hiểu ra, không nhịn được cười nói: “Anh có biết không, cái dáng vẻ hiện tại của anh làm em nhớ đến một câu nói.”
“Câu gì?”
“Vợ đẹp là vinh quang của chồng.”
Khóe miệng Phó Cảnh Thần không thể nào kìm lại được, “Ừm.”
“Nhưng có chuyện này, chúng ta có thể thương lượng một chút không?”
Khương Du Mạn đang vui vẻ, nghe vậy liền nói: “Chuyện gì, anh cứ nói ra, chúng ta cùng bàn bạc.”
“Lần sau nếu có nhận phỏng vấn, có thể nhắc đến anh một chút không ?” Phó Cảnh Thần hơi cúi người.
Trong các bài phỏng vấn, cần trả lời rất nhiều câu hỏi, nhắc đến người nhà cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Khương Du Mạn hiểu Phó Cảnh Thần có ý gì, nhưng cũng vì hiểu nên cô càng phải cố tình trêu chọc anh: “Nhắc đến anh làm gì?”
“Để những người khác biết em đã có anh.”
Phó Cảnh Thần từ nhỏ đến lớn luôn là tấm gương để người khác học tập. Vào bộ đội, anh cũng liên tiếp lập chiến công, là Đoàn trưởng trẻ tuổi nhất hiện tại.
Có thể nói, nỗi thiếu tự tin lớn nhất trong đời anh vĩnh viễn đều xuất hiện trên người cô.
“Ôi chao,” Khương Du Mạn giả vờ xoa bóp vai, “Thật là chua chát quá đi.”
Phó Cảnh Thần lập tức đưa tay ra.
Cứ như vậy, Khương Du Mạn nằm dài trên giường, toàn thân được xoa bóp dễ chịu.
Khi mơ màng sắp ngủ, thấy đối phương vẫn đang nhìn mình, cô tùy ý nói: “Xem biểu hiện lần sau của anh thế nào đã.”
Phó Cảnh Thần hơi híp mắt lại.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Khương Du Mạn liền cảm thấy trên eo mình có thêm một đôi tay.
...
Suốt cả đêm, cô căn bản không đếm xuể mình đã nói bao nhiêu lần chữ “vừa lòng”.
Đúng là cái miệng hại cái thân mà !
Sáng sớm hôm sau, khi các đồng chí trong Thần Phong doanh tập hợp ở sân huấn luyện, Phó Cảnh Thần đã chờ sẵn.
Ở bên nhau lâu như vậy, dù anh vẫn giữ vẻ mặt bình thường, những người khác cũng có thể nhận ra ngay tâm trạng anh đang rất tốt.
Phàn Cương và mấy người khác nhìn nhau.
Chờ đến khi khởi động, nhân lúc Đoàn trưởng không nhìn thấy họ, vừa điều chỉnh hơi thở, họ vừa bàn tán: “Đoàn trưởng bị làm sao thế nhỉ? Sao lại khác hẳn hôm qua vậy?”
Bên cạnh, Lưu Ngọc Thành cũng lắc đầu: “Tôi cũng không rõ nữa.”
Hôm qua Báo Quân đội vừa dán lên, mọi người bàn tán sôi nổi, lúc đó Đoàn trưởng đâu có như vậy.
Chỉ trong thời gian ngắn, tâm trạng lại thay đổi nhanh như chớp. Dùng câu “xuân phong đắc ý” để hình dung còn chưa đủ.
“Các cậu ngốc à,” Mã Lão Tam nhìn không vừa mắt, bĩu môi nói, “Người khác nói thế nào là chuyện của họ. Đoàn trưởng chúng ta đã sớm ‘ôm được mỹ nhân về’ rồi, cần gì phải để ý đến những lời đó?”
Lời này nghe lọt tai, mấy người kia liên tục gật đầu.
“Không chỉ Sư đoàn 22 chúng ta, các sư đoàn khác cũng thế thôi. Đoàn trưởng căn bản không coi những người đó là đối thủ.”
Thấy mọi người đều nhìn mình, Mã Lão Tam nói càng hăng say hơn: “Đoàn trưởng chúng ta là người ai cũng có thể so sánh được sao? Chị dâu cỡ nào thông minh, tất nhiên là trong lòng hiểu rõ !”
Vừa lúc đầu, những người xung quanh còn nghe rất thú vị, nhưng nói đến đoạn cuối cùng, ánh mắt họ đều thay đổi.
Mã Lão Tam nghi hoặc không thôi.
Nhưng không đợi hắn kịp mở miệng hỏi han, một giọng nói quen thuộc đã vang lên từ phía sau: “Cậu nhàn rỗi quá à?”
Không biết từ lúc nào, Phó Cảnh Thần đã đứng ngay sau Mã Lão Tam. Giọng anh vừa dứt, bóng người cao lớn đã chắn trước mặt hắn.
Mã Lão Tam lập tức cứng đờ cả người.
Không phải chứ, Đoàn trưởng đi đường mà cũng không có tiếng động gì sao?
Hắn thầm kêu khổ.
Phàn Cương cùng những người khác ném tới cho hắn một cái ánh mắt "tự cầu nhiều phúc," rồi nhanh chóng quay đầu đi, vờ như đang bận rộn lắm.
Mã Lão Tam lườm mấy gã chiến hữu không trượng nghĩa này. Đã biết Đoàn trưởng đến sao không sớm đưa mắt ra hiệu cho hắn một tiếng? Nói xấu sau lưng Đoàn trưởng mà bị chính chủ nghe thấy, đây chẳng phải tự chuốc vạ vào thân sao?
Nhớ lại những "biện pháp chỉnh huấn" của Phó Cảnh Thần, Mã Lão Tam rùng mình, vội vàng báo cáo: "Báo cáo Đoàn trưởng, lần sau tôi tuyệt đối không nói chuyện linh tinh trong lúc khởi động nữa!"
Phó Cảnh Thần nhìn mấy người này, chỉ thấy đau đầu. "Phạt chạy hai vòng."
"Rõ!" Mã Lão Tam thở phào nhẹ nhõm. Hai vòng thôi, hình phạt này đối với lính Thần Phong thì quá là nhẹ.
Hắn vội vàng quay người, mới chạy được hai bước thì suýt va phải Hạng Lập Phong đang đi tới.
Phàn Cương và Lưu Ngọc Thành âm thầm cười.
Đang lúc cố gắng nhịn cười đến sắp nghẹt thở, ánh mắt Phó Cảnh Thần đã quét qua họ. "Các cậu cũng đi luôn."
Mấy người mặt mày lập tức xụ xuống, ai oán kéo bước chân chạy bộ theo sau.
Khi đi ngang qua Hạng Lập Phong, họ thầm đ.á.n.h giá hắn một lượt. Đi huấn luyện nửa tháng ở Sư đoàn 14 về, xem ra cũng có chút tác dụng, ít nhất trông rắn rỏi hơn nhiều.
Hạng Lập Phong không hề hay biết Phàn Cương và mọi người đang nghĩ gì. Hắn đi huấn luyện biệt lập nửa tháng ở Sư đoàn 14, hoàn toàn không biết gì về những chuyện xảy ra ở Sư đoàn 22.
Không ngờ lần này trở về, hắn lại nghe tin nhà họ Phó được minh oan, vụ án được sửa sai. Hắn thật lòng thấy vui cho Phó Cảnh Thần. Dù trước đây hai người có chút khúc mắc, nhưng nhìn thấy Phó Cảnh Thần, hắn vẫn tiến đến nói lời chúc mừng.