Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 390
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 390 :
“Khương Minh Hà sao lại đi xe hơi con tới đây nhỉ?” Phó Hải Đường rất tò mò.
“Đó là xe nhà họ Sở.”
Ngụy Tình nhận ra, dùng tay che miệng, thì thầm với cô, “Ông nội tớ với bố mẹ tớ rất tức giận vì vụ hội diễn, Sở Văn Châu không thể không cưới cô ta.”
Phó Hải Đường lộ vẻ hiểu rõ.
Vụ việc đã xảy ra ở hội diễn quân khu chính là trước mặt các cấp lãnh đạo, không kết hôn thật khó mà yên.
Chỉ là không ngờ, Hứa Nhã Quân trông có vẻ không dễ tính như vậy, lại chịu chở cô ta đến Sư đoàn 16.
Tình cảm của các nữ binh khác trong Đoàn Văn công có chút phức tạp, có người thở dài, có người hâm mộ, có người ghen tị, đủ cả.
Dù vụ cưới xin không được vẻ vang, nhưng nhà họ Sở không phải người thường a !
Có người không ưa Khương Minh Hà, nhịn không được chua chát một câu, “Chẳng qua là vận may thôi. Tớ nghe có người bảo, lúc trước Sở Văn Châu ôm cô ta là hiểu lầm đấy.”
“Ơ? Sao lại là hiểu lầm?”
“Hắn ta nhận nhầm người,” người kia thì thầm, “Bằng không cậu nghĩ xem tại sao lâu như vậy vẫn chưa làm báo cáo kết hôn!”
Mấy người họ bàn tán không nhỏ, những người đứng xung quanh đều nghe rõ mồn một.
Phó Hải Đường ngơ ngác nhìn Khương Du Mạn bên cạnh, nhớ lại tên cô đã nói trước mặt Sở Văn Châu, chợt hiểu ra điều gì đó.
Đôi mắt cô trợn tròn xoe.
Cô hình như đã biết một chuyện động trời!
Cái tên lưu manh đáng ghét Sở Văn Châu này, lẽ nào lúc trước ở hội diễn quân khu tưởng Khương Minh hà là chị dâu nên mới chạy đến ôm ư ?
May mà ông trời có mắt, để hắn ôm nhầm Khương Minh Hà, xem như là cái giá hắn phải trả.
Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu nhìn về phía bên kia.
Chiếc xe hơi con vừa lúc chạy đi, Khương Minh Hà đã bước tới gần mọi người.
“Trùng hợp quá, mọi người đều ở đây này.” Đi đến trước mặt mọi người, cô ta tươi cười rất hòa nhã.
Không hề thấy vẻ mặt khó chịu lúc trước.
Tục ngữ nói, giơ tay không đ.á.n.h người mặt tươi cười.
Cô ta như vậy, các nữ binh cũng không tiện nói gì nhiều, cười cười xã giao vài câu.
Trong lúc đó, có người không nhịn được, tò mò hỏi, “Minh Hà, hôm nay sao cậu lại đến Sư đoàn 16?”
“Đúng đó, sao còn đi xe hơi con tới.”
Đối mặt với những câu hỏi của mọi người, Khương Minh Hà ngượng ngùng cười, “Tớ đến đây để nộp báo cáo xin kết hôn.”
Vừa nói, ánh mắt cô ta cố ý hay vô tình liếc về phía Khương Du Mạn, giả vờ hạ giọng, “Chuyện này tớ chỉ nói với các cậu thôi, các cậu phải tạm thời giữ bí mật giúp tớ nha.”
Ngụy Tình không quen nhìn bộ dạng làm ra vẻ này của cô ta, lạnh lùng nói: “Cả quân khu đều biết các cô sắp kết hôn, còn bí mật ?”
Một câu nói, làm Khương Minh Hà nghẹn họng.
Lần này, các nữ binh khác đều ngầm nhịn cười, ngay cả Khương Du Mạn cũng phải âm thầm bội phục cái miệng của Ngụy Tình.
Bề ngoài thì là nói sự thật, trên thực tế lại nhắc nhở chuyện xảy ra là như thế nào.
“Tớ không phải nói chuyện đó,” Khương Minh Hà nghẹn nửa ngày, mới gượng cười nói: “Chủ yếu là thời gian tổ chức hôn lễ còn phải bàn bạc, nên không muốn mọi người biết quá sớm.”
“Các cậu còn muốn tổ chức hôn lễ sao?” Những người khác nghe vậy, cũng không rảnh chế giễu nữa, có chút hâm mộ.
Mặc dù cơ hội kết hôn của Khương Minh Hà với Sở Văn Châu không được quang minh chính đại, nhưng không thể phủ nhận cô ta có mệnh tốt, nhà họ Sở lại bằng lòng tổ chức hôn lễ.
Điều này chứng tỏ nhà họ Sở đã chấp nhận cô ta, muốn tuyên bố sự tồn tại của cô con dâu này trong giới cao tầng.
Trong lúc nhất thời, ngay cả Ngụy Tình cũng không còn lời gì để mà nói, chỉ thầm lầm bầm trong lòng.
Không nên thế này. Tính cách người nhà họ Sở, cô rõ ràng lắm.
Trừ Sở Văn Túc ra thì những người khác chẳng ra sao.
Khương Minh Hà chẳng có gì nổi bật, vậy mà họ lại nhìn trúng cô con dâu này, còn chịu tổ chức hôn lễ cho cô ta.
“Đúng vậy.” Khương Minh Hà thu hết phản ứng của mọi người vào mắt, đắc ý nói: “Đến lúc đó tớ nhất định mời các cậu tới.”
Nói thật, vốn dĩ cô ta đã chấp nhận chuyện không có hôn lễ, nhưng không ngờ Hứa Nhã Quân đột nhiên thay đổi ý định.
Thậm chí còn đồng ý cho cô ta mời người của Đoàn Văn công. Đây quả là một niềm vui bất ngờ.
Có cơ hội được khoe mẽ trước mặt Khương Du Mạn và các nữ binh này, cô ta đương nhiên sẽ không bỏ qua.
“À, đến lúc đó người tới đều rất quyền thế, chúng ta đi có vẻ không tiện lắm không?” Các nữ binh nhìn nhau.
“Đừng lo lắng,” Khương Minh Hà bày ra vẻ an ủi, “Mẹ Văn Châu đích thân nói, mời tất cả các cậu đi.”
“Bà ấy nói chúng ta trước đây đều là một Đoàn, không cần phải câu nệ.” Khi nói chuyện, còn ra dáng con dâu của Sư trưởng.
Lời nói đã đến nước này, các nữ binh cũng chỉ có thể đồng ý.
Ngụy Tình thì làm mặt quỷ với Khương Du Mạn và Phó Hải Đường, ngầm ý bảo các cô không cần đồng ý.
Ân oán giữa cô và Khương Minh Hà không phải chỉ vì cô ta chuyển sang Đoàn ca vũ Hướng Dương là xóa bỏ hết. Cô cũng không muốn bạn bè tốt của mình đi.
“Yên tâm, bọn tớ sẽ không nhận lời với cô ta đâu.” Phó Hải Đường cho cô một ánh mắt trấn an.
Ngụy Tình lập tức ôm lấy tay Phó Hải Đường, dùng mặt cọ vài cái.