Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 49
topicĐịa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 49 :Ngươi Có Tin Ta Không?
Đôi mắt thiếu niên sáng lạnh như ánh trăng đêm đông, tựa lưỡi băng sắc bén tỏa ra hơi lạnh ngạo nghễ, khiến lửa giận trong lòng Tạ đại phu bốc lên dữ dội. Hắn không kìm được mà quát lớn:
“Tốt! Tốt lắm! Thật đúng là không thấy quan tài chưa đổ lệ! Tiểu tử, ta cá với ngươi! Nếu ngươi chữa được tên kia, ta – Tạ Trọng Minh – sẽ quỳ lạy ngươi ba lạy trước mặt mọi người, nhận ngươi làm sư phụ! Nhưng nếu ngươi chữa không được, thì ngoan ngoãn đi theo ta đến Ty Hình, chịu tội giả danh y giả, ngồi tù cả đời! Ngươi dám không?”
Hòa Hy khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên nụ cười nhạt như có như không:
“Cho dù ngươi thật lòng bái ta làm thầy, ta cũng chẳng cần một đồ đệ già mặt dày như ngươi. Nếu thua, chỉ cần ngươi quỳ ba lạy là đủ.”
“Ngươi—! Ngươi—!!”
Tạ đại phu tức giận đến run cả người, chỉ hận không thể bóp gãy ngay cổ của kẻ ngạo mạn trước mặt.
Nhưng Hòa Hy hoàn toàn không để tâm, ánh mắt trong veo như hồ băng hướng về phía cô bé:
“Ta hứa sẽ cố hết sức cứu ca ca muội. Tám phần mười có thể hồi phục. Nhưng quá trình trị liệu sẽ rất nguy hiểm... Muội có dám tin ta không?”
Cô bé ngơ ngác ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sáng trong của Hòa Hy. Không biết từ khi nào, trong mắt nàng ánh lên một tia sáng tím nhạt, như dải cực quang ẩn hiện giữa rừng sâu, đẹp đến mê hồn.
Cô bé cảm giác như bị thôi miên, trong lòng không thể dấy lên dù chỉ một chút nghi ngờ, khẽ gật đầu không chút do dự.
Thấy đối phương đồng ý, Hòa Hy khẽ thở ra một hơi, rồi bảo Chu chưởng quầy giúp đỡ khiêng thiếu niên vào sảnh nghỉ của Thịnh Đức đường, nhẹ nhàng đặt lên bàn dài .Tạ đại phu và Tần chưởng quầy mang theo vẻ mặt lạnh lùng đi theo. Họ phải tận mắt chứng kiến tên khoác lác này mất mặt ra sao.
Trong sảnh nghỉ, người chen chúc ba lớp trong ngoài, tò mò không rời mắt.
Hòa Hy đứng giữa trung tâm đám đông, bình tĩnh lấy ra một bộ châm bạc từ trong không gian.
Bộ châm này có đủ loại dài ngắn, to nhỏ khác nhau. Từ đầu kim tỏa ra mùi dược hương thanh lạnh, khiến đám đông kinh ngạc bàn tán.
Nhưng số người nghi hoặc, chế giễu vẫn nhiều hơn. Trong mắt họ, một thiếu niên chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi, trên người lại không hề có dao động linh lực, sao có thể trị thương gãy gân đứt mạch?
Ánh mắt Hòa Hy điềm tĩnh đảo qua cơ thể người bệnh, xác định vài huyệt vị trọng yếu, rồi lại chẩn mạch lần nữa. Sau đó, nàng bắt đầu hạ châm với tốc độ nhanh đến nỗi khó tin.
Ánh nến trong sảnh hắt sáng trên đôi tay trắng mịn của nàng. Dưới ánh hoàng hôn rọi qua cửa sổ, động tác nhanh nhẹn của nàng như cánh bướm bay giữa rừng hoa, bóng châm loang loáng, khiến người xem hoa cả mắt.
Chỉ trong chớp mắt, thiếu niên vốn mặc áo rách nát nằm trên bàn đã toàn thân cắm đầy kim bạc — từng sợi mảnh hơn sợi tóc, khiến người ta có cảm giác như đang nhìn một con nhím bạc.
“Đây... đây là phương pháp trị liệu gì vậy? Ta chưa từng thấy bao giờ!”
“Đừng nói thấy, ta còn chưa nghe đến nữa kìa!”
“Không cảm nhận được chút linh lực nào... chẳng lẽ hắn định chữa mà không cần dùng linh khí sao?”
Tiếng bàn tán râm ran không dứt, song Hòa Hy dường như không nghe thấy gì, chỉ tập trung toàn bộ tinh thần vào từng mũi kim và từng luồng khí trong cơ thể người bệnh.
Quá trình châm cứu và kích huyệt kéo dài suốt nửa canh giờ. Mồ hôi trong suốt thấm đầy trán nàng, từng giọt nhỏ xuống hàng mi dài, long lanh như sương sớm trên lá sen – muốn rơi mà chẳng rơi được.