Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 280

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 280 :

 
Đường đỏ dù ở đâu cũng là thứ quý giá, Bạch Bình không muốn nhận: "Không cần khách sáo vậy đâu."
 

"Chị dâu, trẻ con trong nhà ai mà chẳng thích đồ ngọt. Chị cầm lấy pha nước cho các con uống đi."

Khương Du Mạn nói: "Rượu t.h.u.ố.c này vừa nhìn là thấy hiệu quả rất tốt rồi, em còn phải cảm ơn chị đã mang qua cho em cơ."

Rượu t.h.u.ố.c truyền đời trong gia đình thường được ngâm từ các loại d.ư.ợ.c liệu quý với rượu trắng nồng độ cao. Ngâm càng lâu, màu càng đậm. Giống như chén trước mặt cô đây, nhìn thôi đã biết công hiệu rất tốt. Quan trọng là, thứ này thêm nước linh tuyền vào cũng không ai nhận ra được, quả thực như là "đo ni đóng giày" cho nỗi băn khoăn của cô!

Người ta giúp mình một việc lớn như vậy, một khối đường đỏ để cảm ơn dường như vẫn còn thiếu sót... Nhưng tặng quà cũng phải phù hợp với hoàn cảnh lúc này. Dù sao thì thời gian họ ở cùng nhau chắc chắn sẽ không ngắn, có dịp sau này cô sẽ cảm ơn chu đáo hơn.

"Thôi được, vậy chị xin nhận thay hai đứa nhỏ trong nhà. Cảm ơn em." Bạch Bình thấy cô đã nói đến mức này, liền nhận lấy.

Quan trọng là lời nói của Khương Du Mạn cũng đ.á.n.h đúng vào tâm lý của cô ấy. Bản thân cô ấy thì không quan trọng chuyện ăn uống, nhưng hai đứa con trong nhà đều thích đồ ngọt. Quân nhu bộ không phải lúc nào cũng mua sắm đường, cái này cũng phải tùy vào may mắn.

Bạch Bình không vội về ngay, tỷ mỉ hướng dẫn Khương Du Mạn cách xoa bóp rượu thuốc. Đợi cô học xong cách làm, cô ấy mới mở cửa chuẩn bị trở về.

Lúc mở cửa, cô ấy vừa hay nhìn thấy Đỗ Thu Hỷ ngồi bên tường khâu đế giày độn. Nghe thấy động tĩnh, cô ta vội ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào món đồ trên tay Bạch Bình một lúc lâu, rồi mới dời mắt đi.

Bạch Bình thậm chí không thèm nhìn thêm một cái, đóng cửa rồi cầm đồ trở về.

"Hèn gì cứ hay giúp đỡ nó nói chuyện."

Thấy cửa hai bên đều đã đóng, Đỗ Thu Hỷ mới hạ giọng lầm bầm: "Ăn của người ta thì phải ngậm miệng thôi. Vào nhà thì không tay không đi ra được."

Hàng xóm bên cạnh không đáp lời cô ta, cô ta vẫn lẩm bẩm một mình: "Đúng là nói dối, làm công tác ở Đoàn Văn công mà chân cũng bị thương được sao? Chẳng lẽ cô ta là nữ binh của đoàn ?"

"Thôi đi, đừng nói chuyện cô ta nữa. Cô giúp tôi xem cái chỗ này thêu như thế nào."

Đỗ Thu Hỷ lập tức bị chuyển dời sự chú ý, nghiêng người qua trò chuyện với hàng xóm.

Lời đàm tiếu của cô ta không ảnh hưởng đến Khương Du Mạn.

Buổi chiều, các nữ binh khác trong Đoàn Văn công ra sân huấn luyện luyện tập thể lực, cô không đi, mà đi thẳng đến ký túc xá.

Ngụy Tình đang nằm trên giường đọc sách, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc: "Cô Du Mạn, sao cô lại đến đây?"

Nguỵ Tình biết, nếu không phải nhờ Khương Du Mạn, vết thương của cô ấy đã nghiêm trọng hơn nhiều. Ngụy Tình vội vàng chống giường ngồi thẳng dậy, ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn Khương Du Mạn.

“Tôi đến thăm em, hôm nay chân đã đỡ hơn chút nào chưa?” Khương Du Mạn ngồi xuống mép giường.

Nhắc đến vết thương ở chân, Ngụy Tình không khỏi thở dài, “Vẫn y nguyên cô ạ.”

“Bác sĩ bảo phải dưỡng đến hai tuần lận.”

Nguỵ tình rất buồn bực vì cái chân bị thương, nhưng khi nghe nói về hình phạt dành cho Khương Minh Hà từ phía Tô đoàn trưởng, cô ấy ít nhiều cũng cảm thấy an ủi.

“Không nhất thiết là hai tuần đâu.”

Khương Du Mạn nói, “Tôi có một loại rượu t.h.u.ố.c này, hiệu quả tốt lắm. Em thử dùng xem, biết đâu chẳng cần đến mấy ngày là khỏi.”

Lời này vừa thốt ra, Ngụy Tình lập tức ngẩng phắt đầu lên.

Vừa nói, Khương Du Mạn vừa lấy ra chai rượu thuốc. Dù cách xa, Ngụy Tình vẫn ngửi thấy một mùi hương hăng hắc xộc thẳng vào mũi.

Ngụy Tình rõ ràng hơi do dự, nhưng hiện tại cô ấy cũng chẳng có cách nào tốt hơn, đành phải “có bệnh thì vái tứ phương” thôi.

“Em sẽ thử ạ,” Nguỵ Tình đón lấy chai thuốc, trong mắt tràn đầy sự biết ơn, “Cô Khương, em thật sự cảm ơn cô.”

Có lẽ do hoàn cảnh gia đình, Ngụy Tình cũng là người có tính cách mạnh mẽ hiếu thắng, dù là đối với người thân thiết, cô ấy cũng ít khi để lộ mặt yếu đuối của mình.

Sau khi bị thương, các đồng chí cùng phòng không ngừng an ủi, và Ngụy Tình đã cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì. Nhưng trước mặt Khương Du Mạn, người đã cứu còn thật lòng lo lắng cho vết thương của cô ấy, Ngụy Tình không thể nào "mạnh mẽ" được nữa.

“Chuyện nhỏ thôi mà. Chờ khi nào thấy có hiệu quả thì cảm ơn tôi cũng chưa muộn,” Khương Du Mạn vừa nói vừa cẩn thận dặn dò Nguỵ tình cách thoa rượu thuốc.

Khương Du Mạn mất không ít thời gian trong ký túc xá.

Khi Khương Du Mạn bước ra khỏi ký túc xá, Tiểu Diệp đã ngủ say như một chú heo con.

Hiện giờ, buổi chiều thằng bé có thể ngủ liền ba tiếng. Ăn uống ngon miệng nên nó mập mạp hẳn lên, nét mặt tinh xảo, cả đoàn văn công trên dưới đều rất yêu quý.

Dương Vận bước vào văn phòng thì thấy Khương Du Mạn đang ôm con trai, liền thuận miệng hỏi: “Sao không về ký túc xá của cô? Để thằng bé ngủ trên giường cô có phải thoải mái hơn không?”

“Chỗ cần sửa theo như đã bàn bạc trước đó vẫn chưa xong,” Khương Du Mạn giải thích, “Kịch bản ở văn phòng, tôi để con ở một mình thì không yên tâm.”

Viết xong kịch bản chỉ là đảm bảo cốt truyện hoàn chỉnh. Muốn nó phù hợp hoàn toàn với đoàn văn công, cần sự góp sức của vài lãnh đạo và các biên kịch.

Dương Vận nghe vậy thì đẩy cánh cửa gỗ phòng nghỉ ra. Trong đó kê một chiếc giường đơn được trải nệm rất mềm, “Vậy để thằng bé ngủ ở đây đi.”