Nhật Ký Của Thẩm Châu Ngôn - Chương 27

topic

Nhật Ký Của Thẩm Châu Ngôn - Chương 27 :

80

Tôi liên tục nhắc nhở bản thân.

Cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng.

Cho đến khi, từ bên dưới truyền đến tiếng huyên náo.

Tôi từ từ quay đầu lại, qua khe hở của rèm cửa, tôi nhìn thấy hai tên người Myanmar đang lột áo của Mạnh Hạo.

Anh ấy bị trói chặt hai tay, treo lơ lửng trên một cây gỗ cao lớn trong sân.

Trên người anh ấy đầy những vết sẹo sắc lẹm—vết dài, vết ngắn, màu nâu đậm, nâu nhạt, hoặc nhợt nhạt như màu da non vừa lành.

Ánh mắt tôi quét qua những vết sẹo ấy, lòng rối bời.

Trong đầu tôi như có thứ gì đó vụt qua.

Có ai đó từng nói với tôi:

"Trịnh Lâm à, điều sai lầm nhất mà tôi từng làm chính là có một đứa con trai.

Ha ha, thằng nhóc đó cũng có khí phách lắm, còn trẻ mà đã muốn làm cảnh sát.

Lỡ sau này nó giống tôi, cũng làm nội gián thì sao? Làm nội gián trong các tổ chức vận chuyển và b/u/ô/n m/a t/u/y chẳng khác nào đặt mạng sống vào tay thần c/h/e/c cả…"

Tôi ôm đầu, giọng nói đó càng lúc càng rõ ràng:

"Trịnh Lâm à, dạo này tôi lén đi thăm con trai tôi. Thằng bé trung thành lắm, hình như nó đã làm nội gián rồi.

Haiz… Nó không thông minh bằng cô, chắc chắn sẽ chịu thiệt."

Tôi cúi đầu, cố gắng trấn áp sự hoang mang trong lòng.

Nhưng giọng nói ấy vẫn văng vẳng trong tôi:

"Tôi, Thẩm Châu Ngôn, chỉ có duy nhất một đứa con trai—chính là Mạnh Hạo.

Tôi e rằng dòng dõi của mình… sắp tuyệt tự rồi, Trịnh Lâm ạ…"

81

Đầu tôi rối loạn, lồng n/g/u/c phập phồng dữ dội.

Cơn đau đầu ập đến, đau đến mức khiến tôi toát mồ hôi như tắm.

Cảm giác như có thứ gì đó sắp trồi ra khỏi n/ã/o bộ.

Gân xanh ở hai bên thái dương giật mạnh từng hồi.

Tại sao tôi lại có những ký ức này?

Chúng có liên quan đến nhân cách thứ hai không?

Tôi trừng mắt nhìn xuống sân, liên tục hít thở sâu.

Hai người đàn ông đang lăn một vật thể màu đen.

Lại gần hơn, tôi mới phát hiện đó là một chiếc thùng dụ ong, chuyên dùng để thu hút đàn ong đến.

Bọn họ từ từ nới lỏng dây trói của Mạnh Hạo, đặt c/ơ t/h/ể anh vào trong thùng, chỉ để lộ phần đầu ra ngoài.

Chúng bắt đầu gõ vào thùng, tạo nên những rung động, đàn ong trở nên hỗn loạn, bay tán loạn khắp nơi.

Chẳng mấy chốc, lũ ong đã phủ kín c/ơ t/h/ể Mạnh Hạo.

Anh ấy đang rất đau, c/ắ/n chặt răng, cả người run rẩy.

Đúng lúc này, tôi nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc—mẹ tôi, Trịnh Viện.

Bà ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạnh Hạo: "Cậu g/i/e/c Nam ca rồi phải không? Mạnh Hạo, cậu ở trong tổ chức lâu như vậy, chắc cũng hiểu rõ chúng tôi, thế mà tôi không ngờ cậu lại là cảnh sát chìm. Tôi phải cho mọi người một lời giải thích..."

Bà ấy tự tay gõ mạnh vào thùng, đàn ong lập tức ùn ùn bò lên, vây quanh mắt Mạnh Hạo.

Anh ấy nhắm chặt mắt, c/ơ t/h/ể run lên dữ dội hơn.

82

Tôi hít sâu một hơi, ngay cả việc thở cũng trở nên mệt mỏi.

Răng tôi c/ắ/n chặt vào ngón tay để kiềm chế đôi vai đang run rẩy.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không thể kìm nén được.

Tôi quay lưng lại, cúi gằm đầu, bịt chặt miệng, khóc nức nở.

Tôi không dám nhìn, trái tim tôi d/a/u d/o/n đến tột cùng.

Thật sự rất đau.

Tôi muốn lao xuống đó, tôi muốn cứu anh ấy.

Nhưng tôi không thể.

Chỉ cần tôi xuất hiện, tất cả sẽ sụp đổ.

Không biết bao lâu sau, bên dưới lại vang lên những tiếng reo hò.

Tôi mới từ từ quay người lại.

Mạnh Hạo thảm hại đến mức không còn nhận ra hình dáng con người nữa, khắp người và mặt đầy những vết phồng rộp.

Khóe miệng anh ấy dường như cũng đang chảy m/a/u, giống hệt lần đầu tôi nhìn thấy anh ấy khi đến đây.

Tim tôi như thắt lại.

Đột nhiên, tôi nhớ đến một chuyện.

Rất lâu trước đây, anh ấy từng nghiêm túc nói với tôi:

"Trịnh Lâm, em có biết không? Nếu anh là cảnh sát chìm, trước khi bị t/r/a t/a/n đến mức phải khai ra sự thật, anh sẽ n/u/o/t thuốc độc. Có một loại thuốc có thể giấu sâu trong cổ họng, thành phần chính là xyanua, được bọc bởi một lớp vỏ đặc biệt. Đến thời điểm quan trọng, chỉ cần nôn ra rồi c/ắ/n vỡ, người đó sẽ c/h/e/c ngay lập tức."

Khi đó, tôi hỏi anh ấy: "Cảnh sát chìm không thể tìm cơ hội trốn thoát sao?"

Mạnh Hạo cười nhạt:

"Loại thuốc này cần được thử nghiệm trước một tuần. Nếu tình huống trở nên nghiêm trọng, sẽ phải c/ắ/n vỡ nó. Nếu có cơ hội chạy thoát, chỉ cần nôn ra, lớp vỏ thuốc sẽ không bị dịch vị dạ dày làm tan."

Chẳng trách, vào buổi chiều hôm đó, khi tôi đến tìm anh ấy...

Khóe miệng anh ấy đã có vết m/a/u.

Thì ra, ngay lúc đó, anh ấy đã bắt đầu thử thuốc rồi.