Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ - Chương 75

topic

Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ - Chương 75 :Tức giận

Thư Thời vô thức né tránh ánh mắt sắc lẹm của đại mỹ nhân, tay cậu bấu chặt vạt áo: "Là em, tất cả đều là em."

Nhận được đáp án xong, Diệp Vọng đổi chủ đề: "Làm gì cũng được sao?"

Thư Thời lập tức ngước nhìn đại mỹ nhân, ánh mắt vô cùng chân thành: "Làm gì cũng được! Chỉ cần anh đừng giận em nữa là được."

Nghe vậy, Diệp Vọng đặt hộp thức ăn xuống, nhẹ nhàng nói: "Lại đây."

Thư Thời có chút thấp thỏm cẩn thận bước qua, lòng băn khoăn không biết liệu đại mỹ nhân có đánh cậu không...

Mặc dù hồ ly cậu da dày thịt béo đánh không đau, nhưng mà lỡ như đánh trúng mặt, lát nữa quay phim phải giải thích như nào với đạo diễn Chung đấy...

Cuối cùng, Thư Thời dừng lại cách Diệp Vọng khoảng ba bước — nếu bị đánh thì tầm này chắc vừa đẹp.

Diệp Vọng ngước mắt: "Tiến thêm chút nữa."

Thư Thời sững lại một chút, rồi lại nhích thêm một bước.

Giờ thì cậu cách hắn chỉ còn khoảng một cánh tay rưỡi.

"Tới nữa."

Thư Thời mờ mịt lại tiến lên, không hiểu đại mỹ nhân muốn gì.

Nếu tới gần hơn nữa sẽ khó mà đánh đó.

Bất ngờ mất cảnh giác, Thư Thời chưa kịp đứng vững thì chợt cảm thấy đỉnh đầu và tai bị chạm vào.

Ở trạng thái nửa người nửa hồ ly, cảm giác sẽ nhạy hơn rất nhiều so với hình dạng người hay hồ ly hoàn toàn. Vừa chạm vào, toàn thân Thư Thời run lên một cái, tai bị chạm đến tê rần.

Cậu theo phản xạ định né sang một bên.

"Làm gì cũng được?"

Chen ngang hành vi của Thư Thời, Diệp Vọng hỏi lại bằng giọng lơ đễnh.

Thế là Thư Thời đành cứng người, thân thể hơi dịch sang một chút lại rút về chỗ cũ, đứng yên, để mặc đại mỹ nhân nghịch ngợm đôi tai mình.

Nếu có thể khiến hắn hết giận bằng cách này, thì quá lời rồi.

Cảm giác kỳ quái từ đôi tai truyền xuống gương mặt và cổ, khiến mặt Thư Thời đỏ rực như lửa.

Diệp Vọng cảm nhận được thân thể bên dưới tay mình bắt đầu căng cứng, khóe môi hắn khẽ cong lên rồi lại ép thẳng xuống.

Hai tai cáo ở trạng thái này khác hoàn toàn khi là hồ ly thật sự. Khi đó, lông mềm mượt còn giúp giảm độ nhạy cảm, nhưng hiện tại, đôi tai lại là biểu hiện tượng trưng, mềm mại, nhạy bén, từng phản ứng nhỏ đều truyền rõ ràng tới đầu ngón tay.

Diệp Vọng vẫn để tay trên tai cậu, vài phút sau Thư Thời không chịu nổi nữa, đỏ mặt hỏi: "Xong, xong chưa vậy..."

Diệp Vọng tiếc nuối thu tay lại, ánh mắt di chuyển xuống dưới — nhìn thấy cái đuôi hồ ly đang phe phẩy đằng sau.

Thư Thời vừa định ngẩng đầu xem đại mỹ nhân còn giận không, thì bắt gặp ánh nhìn ấy, lập tức hoảng hốt:

Chẳng chẳng chẳng lẽ còn muốn sờ đuôi của cậu sao!

Ý đồ của Diệp Vọng không thể rõ ràng hơn hỏi: "Không được à?"

Vì sợ anh giận, Thư Thời đành yếu ớt đáp: "Cũng, cũng không hẳn là không được..."

Chẳng qua là chỗ đó, chỗ đó là...

"Vậy thôi."

Giọng điệu Diệp Vọng nhẹ nhàng.

Thư Thời lập tức lo lắng: "Không, được mà! Em cho anh sờ!"

Vừa nói vừa nghiêng người, để cái đuôi lộ rõ cho đại mỹ nhân thấy. Cả người cậu nhuộm một lớp đỏ nhàn nhạt.

Ngón tay của Diệp Vọng vô thức cử động, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế.

Còn nhiều thời gian, không vội.

"Về nguyên hình đi."

Thư Thời không hiểu, nhưng được miễn sờ đuôi nên nhẹ cả người, vội nghe lời biến thành hồ ly.

Hồ ly với đôi mắt óng ánh nước nhìn hắn chằm chằm.

Biến về rồi, giờ sao?

Không nhìn ra thông tin hữu ích gì từ ánh mắt của đại mỹ nhân, nhưng khi cậu vừa dời mắt đi, giây tiếp theo cả người đã bị ôm lên.

Giống như vô số lần trước đó.

Thư Thời giật mình, sau đó liền ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của đại mỹ nhân.

Diệp Vọng ôm hồ ly ngốc ngồi trên sô pha, sau đó cũng như vô số lần trước đây, bàn tay to v**t v* lưng cậu.

Chẳng qua là động tác lúc này cực kỳ chậm rãi, cứ như đang tìm kiếm thứ gì...

Trước đây đại mỹ nhân không biết danh tính thì không sao, nhưng bây giờ đại mỹ nhân biết cả rồi, lại còn bị v**t v* trong nguyên hình như vậy, Thư Thời không khỏi thấy xấu hổ.

Cậu có thể biến thành người, đại mỹ nhân cũng biết, giờ hắn làm vậy, có phải giống như đang v**t v* cậu trong hình người...

Ý nghĩ này khiến cậu rùng mình, thân thể vốn chỉ hơi cứng nay cứng đơ toàn thân.

Thế mà nhắm ngay lúc này, Diệp Vọng vừa chậm rãi vuốt lông cho cậu, vừa cúi người ghé sát tai cậu hỏi: "Vậy, mỗi lần tôi vuốt lông cho em, cảm giác có khác gì khi ở hình người không? Như thế này-"

Ngón tay hắn chậm rãi trượt xuống, men theo sống lưng có bộ lông mềm mại, đi dần ra phía hông, tiến sát đến bụng dưới mềm mịn.

Thư Thời bị chạm đến choáng váng cả đầu óc, không thể để chạm tiếp được nữa...

Tuy nhiên, cảm nhận được thân thể dưới tay sắp cử động, giọng nói của Diệp Vọng lần nữa truyền vào tai Thư Thời: "Vừa rồi em nói, làm gì cũng được."

Thư Thời lập tức đóng băng.

"Rõ ràng trước kia cũng sờ rồi, sao bây giờ không được?"

Âm thanh của Diệp Vọng rất là biết rõ còn cố hỏi.

Vì kiềm chế mà răng nanh của Thư Thời vô thức lộ ra một chút.

Câu này cậu không cách nào phản bác.

Nhưng mà bây giờ và trước đây rõ ràng là không thể đánh đồng.

Không thấy cậu trả lời, Diệp Vọng lại nói: "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Thư Thời nhìn bàn tay lớn vẫn dừng bên hông mình, việc không tiếp tục lấn tới khiến cậu thở phào.

Nhưng mà ai dè tiếp theo lại nghe thấy câu này.

Nghĩ đến vấn đề vừa rồi, Thư Thời cảm thấy dường như khắp cơ thể mình dần nóng lên.

So với cảm giác khi là người, thì khác gì...

Trước đây thì khác, nhưng bây giờ đại mỹ nhân nói vậy, cậu lập tức liên tưởng đến những nơi và hình ảnh không nên nghĩ tới.

Mặt cậu đỏ bừng.

Xong rồi.

Sau này sợ là bản thân sẽ không thể tự nhiên để đại mỹ nhân vuốt lông được nữa.

Nghĩ vậy, cả người Thư Thời cứng đờ.

Sau này cũng không chắc đại mỹ nhân sẽ vuốt lông cậu nữa...

Nghĩ đến đây, đôi tai nhọn của Thư Thời hơi cụp ra sau, khiến cậu trông càng ỉu xìu.

Nhưng lúc này Diệp Vọng đã buông tay ra nên không để ý tới.

"Được rồi, em biến về lại đi."

Nghe vậy, Thư Thời lập tức nhảy khỏi vòng tay của đại mỹ nhân, cậu không dám nhìn hắn, chỉ ngoạm lấy quần áo trên mặt đất rồi vọt ngay vào phòng tắm.

Diệp Vọng nhìn bóng lưng con hồ ly ngốc ngậm quần áo chạy đi, ánh mắt trầm tư.

Sau đó, có tiếng sột soạt từ bên trong, lát sau cửa phòng tắm mở ra.

Thư Thời chậm rãi đi ra phòng khách, hơi cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt người trước mặt.

Cậu sợ sẽ nhìn thấy vẻ thất vọng hoặc chán ghét.

Nhưng nếu nhìn từ góc độ của Diệp Vọng, dù có cúi đầu thì vẫn đủ cho hắn thấy hết biểu cảm của Thư Thời.

Đặc biệt là đuôi mắt phiếm đỏ vì xấu hổ của hồ ly ngốc.

Càng khiến người ta khó dời mắt.

Hầu kết Diệp Vọng lên xuống.

"Lại đây."

Thư Thời nghe vậy, lập tức lo lắng siết tay lại, cậu chậm rãi nhích từng bước, tim đập thình thịch.

Đại mỹ nhân muốn nói gì ư?

Nhưng khi cậu đến cạnh sô pha rồi mới thấy đại mỹ nhân đã ngồi sẵn trên, hơn nữa đũa bát đã được lấy ra, lúc này hắn đang mở hộp thức ăn.

Mùi bánh bao hấp lập tức tràn ngập căn phòng.

Thư Thời không khỏi bị mùi thơm k*ch th*ch, nuốt nước bọt.

Giữa chừng Diệp Vọng ngước nhìn cậu: "Sao em không ngồi?"

Lời này quen thuộc đến nỗi Thư Thời phút chốc không kịp phản ứng.

Khi phản ứng lại, cậu vội vàng ngồi sang một bên nhìn đại mỹ nhân chậm rãi lấy từng lớp đồ ăn bày ra. Đồng thời, trong đầu không khỏi thắc mắc: Vậy... họ đã làm hòa chưa?

Thư Thời không dám chắc.

Sau khi đại mỹ nhân sắp xếp bát đĩa xong còn giúp cậu múc cháo, không đề cập đến chuyện vừa rồi.

Vậy là sao?

Một bữa ăn nuốt không trôi, Thư Thời chầm chậm ăn hết cháo trong bát. Đến khi thấy đại mỹ nhân lại đưa qua cái bánh bao hấp, cuối cùng cậu cũng không chịu nổi nữa: "Anh... hết giận rồi sao?"

Diệp Vọng rút tay: "Em nghĩ sao?"

Nghe xong, Thư Thời cụp mắt, chầm chậm lắc đầu.

Quả nhiên...

Mà giờ phút này, đôi mắt của Diệp Vọng sâu thẳm, nghĩ đến dáng vẻ hồ ly ngốc lắp bắp với đuôi mắt phiếm hồng, cơn thèm ăn gần như đã bị đè chặt trong lòng hắn dường như lại trở nên điên cuồng.

Hắn biết rõ thứ khao khát này, chẳng phải chỉ đơn thuần là đói bụng.

Ăn xong, Diệp Vọng dọn bát đũa, Thư Thời cũng muốn chủ động giúp một tay nhưng bị Diệp Vọng từ chối.

Vì vậy, Thư Thời chỉ có thể nhìn đại mỹ nhân dọn dẹp này kia, sau đó chào tạm biệt cậu, chuẩn bị quay về thành phố A.

Thư Thời đáp lại xong, dè dặt hỏi: "Ngày mai, anh vẫn đến chứ..."

Diệp Vọng đã quay lưng đi, nghe hỏi như thế thì khóe miệng nhếch lên, nhưng cũng lập tức mím lại: "Xem tình hình."

Nghe được câu trả lời mập mờ như vậy, Thư Thời thấy buồn buồn, chắc là không đến nữa rồi.

Nhưng cậu không dám thể hiện ra quá rõ, sợ làm đại mỹ nhân không vui, chỉ đành tủi thân quay vào: "Vâng."

*

Sau khi đại mỹ nhân đi rồi, Thư Thời nhìn đồng hồ, thu dọn đồ đạc và đến trường quay.

Đến nơi, cậu hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại mới đi tìm Tiểu Hiên và đạo diễn.

Dù thế nào, công việc vẫn phải nghiêm túc.

Vì vậy, Thư Thời tạm thời gác vấn đề này sang một bên và cố gắng cống hiến hết mình cho cảnh phim sáng nay, năm phút giải lao trước đó tranh thủ trả lời Wechat xong cũng đã đưa điện thoại cho Tiểu Hiên, sau đó cũng không hỏi lại nữa.

Điều này không chỉ riêng Tiểu Hiên mà Trương Kỳ cũng để ý.

Tuy Thư Thời không biểu hiện gì bất thường, nhưng sáng nay tần suất cậu chủ động bắt chuyện với người khác đã giảm rất nhiều.

Trương Kỳ nhận thấy điều này, trong thời gian giải lao hỏi han cậu: "Tối qua ngủ không ngon à? Sao trạng thái không tốt như hôm qua vậy."

Thư Thời đang uống nước khựng một chút, trong lòng do dự không biết có nên nói với anh Trương không, nhưng nghĩ đến lời hứa "Cố gắng tranh thủ yêu đương" với anh Trương lúc trước, giờ lại bị chuyện này ảnh hưởng như vậy, cậu cũng ngại mở miệng.

"Tối qua ngủ muộn nên chắc bị ảnh hưởng."