Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 126

topic

Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 126 :Tổ Chức quỷ ảnh

“Hòa Hy—!!” Một tiếng gầm vừa sợ vừa giận vang bên tai nàng, âm thanh vừa quen vừa xa lạ.

Hòa Hy chỉ còn nửa tỉnh nửa mê, thân nhiệt hạ xuống, cảm thấy có người ôm mình vào lòng, nhẹ nhàng gỡ lớp mặt nạ da trên mặt nàng.

Người ấy ôm chặt, hơi run rẩy như vừa sợ hãi vừa hối hận, nhưng… ấm áp, an ủi vô cùng.

Khóe môi Hòa Hy khẽ cong thành một nụ cười mờ nhạt dịu dàng, rồi nàng bất tỉnh.

Nam Cung Duệ ôm Hòa Hy thật chặt. Nhìn thân thể nàng đầy thương tích, hắn không dám tin vào mắt mình.

Dưới lớp mặt nạ, gương mặt thiếu nữ vẫn tinh tế xinh đẹp, nhưng sắc mặt nhợt nhạt như tờ, gần như trong suốt. Đôi mắt phượng từng mê hoặc lòng người nay trống rỗng, vô hồn, như thể có thể tắt lịm khỏi đời này bất cứ lúc nào.

Vài ngày trước hắn vẫn còn nghe Bạch Hổ tâu chuyện, nếm những món nàng tự tay chuẩn bị, mường tượng nụ cười kiêu ngạo, dáng vẻ tinh nghịch của nàng.

Hắn luôn mong chờ, mong đến ngày có thể gặp nàng. Ngày hắn gỡ phong ấn ở đan điền nàng, để nàng dựa vào hắn, để hai người chẳng rời nhau.

Vậy mà sáng nay chờ đợi hắn là gì?

Là cảnh báo từ ấn ký trên người Hòa Hy, báo nàng đang bị tấn công! Hắn vội vàng lao tới, nhưng thấy được chỉ còn thấy nàng nằm như sắp lìa đời.

Nam Cung Duệ siết chặt nắm tay, đôi mắt như ngọn lửa đỏ bừng. Lúc này trong lòng hắn đang cố kìm nén một cơn thịnh nộ có thể san bằng trời đất. Hắn muốn xé từng kẻ đã hại Hòa Hy ra làm trăm mảnh, nghiền nát xương họ thành tro.

“ Hòa hy, nàng sẽ ổn thôi.” Nam Cung Duệ nắm lấy tay Hòa Hy, vội truyền linh lực thuần khiết của mình cho nàng, “Có ta ở đây, ta tuyệt đối không để nàng xảy ra chuyện.”

Linh lực truyền vào người Hòa Hy giúp hơi thở yếu ớt của nàng dần ổn định, vết thương hiểm ở ngực và bụng bắt đầu lộ dấu hiệu lành.

Chỉ khi chắc chắn mạng nàng không bị đe dọa tức thì, Nam Cung Duệ mới ngẩng đầu, ánh mắt đỏ rực như lửa nhìn về phía hai sát thủ không xa. Giọng hắn lạnh lùng như hứa nhắc kèm mệnh trời:
“Tổ chức quỷ ảnh, hay lắm! Trong thế gian này, ít kẻ nào dám khiến ta nổi giận, mà các người lại làm được!”

“Diêm... Diêm La Vương, ngài là... ngài là Diêm La Vương!!” Thủ lĩnh sững sờ khi thấy nụ cười dữ tợn như ác quỷ trên mặt Nam Cung Duệ, bỗng há hốc mồm kêu lên hoảng sợ.

Có phải hắn chính là người mấy năm nay người người gọi là thiên tài số một của Kim Lăng? Khi bước vào giai đoạn Kim đan thì Cửu Thiên Hắc Lôi giáng xuống — chính là Diêm La Vương ư?

Người ngay cả hoàng tộc Kim Lăng cũng phải e sợ, sức mạnh đã xóa sạch quân đoàn ma thú , nhuộm đỏ dãy núi Quỷ Kim, đó có phải là Diêm La Vương?

Vị được đặt tên “Vua Âm Ty, nắm sinh sát trần gian, điều khiển Lục Đạo” — tàn nhẫn vô cùng khi giết kẻ địch… chính là Diêm La Vương sao?!!

Mấy sát thủ ngồi bệt xuống đất, trống rỗng vô hồn. Dưới ánh mắt dữ dội của Nam Cung Duệ, cả người họ run bần bật.

Trời đất ơi! Rốt cuộc Tổ chức quỷ ảnh nhận nhiệm vụ gì mà dám chọi với Diêm La Vương?

Cô gái tưởng chừng bình thường, chẳng có nhan sắc gì nổi bật, sao Diêm La Vương lại để ý đến nàng? Ai dám động tới người khiến Diêm La Vương nổi giận còn sống sót được?

Hôm nay là ngày họ bị tiêu diệt rồi!

“Khoan dung...! Diêm La Vương, xin hãy tha cho chúng tôi!” Thủ lĩnh vì tu vi quá thấp nên run rẩy, bò đến gối Nam Cung Duệ, giọng nói lạc đi:
“Chúng tôi chỉ nhận nhiệm vụ… được người ta trả tiền, thay người đó hành động. Chúng tôi không hề cố ý muốn giết tiểu thư Nạp Lan... Xin Diêm La Vương tha mạng cho chúng tôi !”