Hương Yêu - Chương 19

topic

Hương Yêu - Chương 19 :Chương 19

Ngày hôm sau cô bị chuông báo thức gọi dậy.

Đêm hôm qua, người đàn ông đó đã ôm cô đổi thế, đổi địa điểm làm tình rất nhiều lần, cô mệt đến không chịu nổi, sau cùng ngất lịm đi.

Mở mắt tỉnh dậy, mặt trời đã chiếu đến mông rồi.

Cô bật nảy người khỏi sô-pha, vội vàng xông vào phòng rửa mặt thay đồ.

Trễ làm rồi! 

Trễ làm mất rồi!

Lúc đến công ty thì cô đã đi trễ nửa tiếng đồng hồ, nhân viên trong văn phòng đang họp báo cáo buổi sáng.

Cô đứng trước phòng làm việc của Trì Nghiêm, vẻ mặt ngại ngùng nói: “Xin lỗi, tôi đã đến muộn…”

Trì Nghiêm gật đầu với cô, ra hiệu bảo cô vào họp.

Khương Uyên bước đến vị trí trống cạnh Kiều Hoan ngồi xuống, Trì Nghiêm đang đứng trước bàn làm việc về phía mọi người bàn giao nhiệm vụ thuộc dự án mới của bộ phận họ, đã đến cuối phần thuyết trình rồi.

Kiều Hoan xoay đầu đang định nói chuyện với Khương Uyên, bỗng dưng nhìn thấy trên cổ Khương Uyên có dấu hôn, cô ta ngạc nhiên: “Khương Uyên, cổ của cậu…”

Ý thức điều gì đó, Kiều Hoan dừng kịp lại vế sau.

Nhưng mà tiếng hô ban nãy của cô, đã vang khắp căn phòng làm việc không mấy rộng lớn này, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn Khương Uyên.

Họ đều nhìn thấy vết đỏ trên cổ cô.

Người từng trải đều hiểu được đó là gì.

Khương Uyên vội vàng lấy tay che lại cổ mình, gương mặt đỏ bừng.

“À ha…” Tiếng trêu chọc kéo dài, một đồng nghiệp nam cười bảo: “Được nha, có người yêu rồi hả?”

Khương Uyên cúi đầu thấp đến nỗi cả mặt cũng chạm đến đùi, xấu hổ không chịu được. Buổi sáng vội vàng ra khỏi nhà, cô căn bản không kịp phát hiện ra trên cổ mình có dấu vết gì hay không. 

Cái người đàn ông đó thế mà lại để lại dấu hôn trên người cô, thật là đáng ghét!

Kiều Hoan cười cười giúp Khương Uyên giải vây: “Được rồi mà, các cậu đừng cười nữa, ai mà chưa hẹn hò bao giờ!”

“Có rồi, có thật rồi!”

“Hiểu mà, hiểu mà!”

Mọi người đều cười thích thú, không một ai nhận ra sắc mặt của Trì Nghiêm đang đứng trước bàn làm việc đã trở nên khó coi vô cùng.

“Xong rồi, họp đến đây thôi, các cô cậu ngoài làm việc đi.” Anh ấy nói: “Tiểu Khương ở lại, nội dung cuộc họp vừa nãy em không đến kịp, anh phải phổ biến lại một lần cho em hiểu.”

Khương Uyên nghe vậy không khỏi bất ngờ, ngẩng đầu định nói gì đấy nhưng các đồng nghiệp khác đã đi ra ngoài cả rồi.

Cô lại nhìn Trì Nghiêm, sắc mặt của anh ta đã có thể gọi là cau có hết ba phần trên thang điểm.

Cô đứng dậy, lùi lại một bước nhỏ trong vô thức: “Anh định… anh định làm gì vậy?”

Trì Nghiêm bước từng bước về phía cô: “Em đã ngủ với ai?”

Khương Uyên bị ép đến chỉ có thể liên tục lùi về sau, cô nhanh chóng bị dồn vào chân tường: “Không có…”

Trì Nghiêm cười lạnh, ép sát cô vào tường, vươn tay bóp cổ cô, ngón cái chà sát thật mạnh lên dấu hôn trên làn da cô: “Rốt cuộc là ai hả?”

Khương Uyên sợ hãi, người trước mặt cô hoàn toàn không phải là Trì Nghiêm mà cô biết, cô muốn thức tỉnh lý trí của anh ấy: “Anh đừng có làm bậy đó! Các đồng nghiệp đều đang ở bên ngoài, bọn họ sẽ nghe thấy đó!”

Vẻ mặt Trì Nghiêm càng lạnh lùng hơn: “Bề ngoài trông có vẻ ngây thơ thuần khiết, mẹ nó thì ra cũng là loại điếm lẳng lơ mà thôi! Hôm qua trước mặt tôi giả bộ thanh cao lắm mà, quay đầu đã lên giường với thằng khác, mẹ nó không nhìn ra cô lại là một con điếm đấy!”