Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 232

topic

Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 232 :

………………..

Đánh đến hơn 9 giờ tối.

Dù đã cố gắng tiết kiệm, toàn bộ đạn dược ở tiền tuyến đều cạn sạch.

Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Trang Phàm bị Xích Nga bao vây, hóa thành một vũng máu.

Chiến hạm lần lượt mất liên lạc, bọn họ chỉ đành rút lui về hướng Thiên Cương, tìm một hang tạm thời không có Xích Nga để ẩn nấp.

Như vậy, họ vừa tránh được nguy cơ bị Xích Nga bay đầy trời bên ngoài phun độc phấn.Vừa không cần dùng vũ khí.

Chỉ cần chồng đá lấp kín cửa hang lại, là có thể tạm thời phòng ngừa bị Xích Nga nuốt sống.

Trong lúc đó, họ liên tục gửi tín hiệu cầu cứu.Nhưng các nhóm ở gần cũng chẳng còn bao nhiêu vũ khí, bên ngoài lại toàn là Xích Nga.

Bọn họ dù đến cũng chẳng đánh nổi.Thậm chí có khi còn phải cùng nhau tìm hang để trốn.

Hiện tại, chỉ có một người vẫn còn đủ vũ khí trong tay chính là Hạ Ôn Viễn.

Mọi người vốn nghĩ, Hạ Ôn Viễn sẽ mang số vũ khí đó đưa cho Khâu Vĩnh Ngôn.Rồi để Khâu Vĩnh Ngôn dẫn người tới đây cứu bọn họ.

Không ngờ, Hạ Ôn Viễn lại tự mình đến.

Cảm giác có chút kỳ lạ, nhưng lúc này chẳng ai rảnh rỗi mà để tâm.

Bên ngoài Xích Nga vẫn không ngừng bay lượn.Dùng thân thể va chạm vào những khối đá họ chồng chất chắn miệng hang.

Mọi người chỉ biết cắn răng chịu đựng, cầu mong Hạ Ôn Viễn đừng giở thêm trò gì, nhanh tay lên một chút thì hơn.

10 giờ đêm.

Hạ Ôn Viễn điều khiển chiến hạm, thong thả mang theo Khâu Vĩnh Ngôn đến nơi.

Từ xa xa, Khâu Vĩnh Ngôn đã thấy tọa độ được gửi đến từ nhóm đội viên đang kẹt trong hang.

Bên ngoài, vô số Xích Nga đang lượn quanh.

Từng con nối đuôi nhau, liên tục va chạm vào khu vực 17  học sinh ban 7 đang tạm thời ẩn nấp.

Theo thông tin cầu cứu mà họ gửi cho Hạ Ôn Viễn, cả nhóm đã trúng độc phấn Xích Nga.Tốc độ hành động cực kỳ chậm chạp.

Dù có mang được vũ khí đến, mọi người cũng không còn khả năng chiến đấu.

Thuốc giải độc của Xích Nga lại bị Hạ Ôn Viễn giữ chặt trong phi thuyền.

Trước số lượng Xích Nga nhiều như vậy, chỉ có hai người Hạ Ôn Viễn và Khâu Vĩnh Ngôn căn bản đánh không lại được.

“Tại sao đến giờ, cậu vẫn chưa điều động những nhóm xung quanh tới đây hỗ trợ?”

Khâu Vĩnh Ngôn nói gần như nghiến răng nghiến lợi, giọng đã mất kiên nhẫn.Mà Hạ Ôn Viễn vẫn chẳng ra thêm mệnh lệnh nào.

“A? Tôi nhớ rõ là đã gửi mệnh lệnh rồi mà. Sao bọn họ còn chưa tới? Lạ thật đấy?”

Nói rồi, Hạ Ôn Viễn mở giao diện quang não ra cho Khâu Vĩnh Ngôn xem.

Trên đó quả thật hiển thị tín hiệu đã được gửi đi từ nửa giờ trước.Yêu cầu những người ở gần đến ứng cứu.

Tất cả học sinh đang trong kênh liên lạc đều kiểm tra quang não của mình.

Khâu Vĩnh Ngôn hít sâu một hơi, không muốn tranh cãi với Hạ Ôn Viễn nữa.Liền nhanh chóng hỏi trong kênh:

“Có ai nhận được tín hiệu không?”

“Không có.”

“Tôi không thấy.”

“Tôi cũng không.”

……

Trong kênh liên lạc, không một ai báo đã nhận được tín hiệu.

“Chắc là quang não gặp trục trặc rồi.Tôi thật không ngờ, lại xảy ra chuyện như vậy.”

Hạ Ôn Viễn thở dài.

Khâu Vĩnh Ngôn tức đến suýt ngất.Cố kìm nén để bình tĩnh lại, không còn tâm trí truy cứu ai đã sai sót.

Khâu Vĩnh Ngôn gửi vị trí toạ độ vào kênh liên lạc, để các nhóm gần đó đuổi đến bên này.Rồi lấy chiến hạm mang theo vũ khí, ánh mắt cầu xin nhìn sang Hạ Ôn Viễn.

“Lớp trưởng, chúng ta mau qua đó đi!”

Khâu Vĩnh Ngôn vừa điều chỉnh vị trí bắn, vừa cố tình thu hút đám Xích Nga lao về phía mình.Đồng thời khẩn cầu Hạ Ôn Viễn điều khiển chiến hạm hỗ trợ.

Những học sinh đã trúng độc phấn chẳng thể chống đỡ được lâu.Trong hang, số đá chất lên để chắn miệng động không nhiều.

Lúc bọn họ chạy vào, những tảng đá lớn đã lấp gần kín lối.Một khối đá bị Xích Nga mài vỡ, tạo thành lỗ thủng lớn.

Từ đó mấy con Xích Nga đâm đầu lao vào.Hai đôi cánh mọc đầy mắt và răng điên cuồng phành phạch.Phun thêm từng luồng phấn độc nồng nặc vào trong động.

“Được rồi.”

Hạ Ôn Viễn liếc qua động tác của Khâu Vĩnh Ngôn.Sau đó nâng khẩu pháo năng lượng, bắt đầu khai hỏa.

Ầm—!

Tiếng nổ vang trời.

Đạn pháo vừa phóng ra đã đánh nát đống đá chắn miệng hang, bụi bốc lên mịt mù.

“!”

Những học sinh ẩn nấp trong hang kinh hãi tột độ.

Không ai ngờ đạn pháo không bắn trúng đám Xích Nga bên ngoài, mà lại đánh thẳng vào vách đá bọn họ đang dựa lưng.

Nếu không nhờ có đồ tác chiến bọn họ đã bị nổ tan xác cùng đất đá.

Cửa hang bị phá toang, nơi ẩn nấp tạm thời của mười bảy người lập tức sụp đổ.Cả nhóm thân thể đã nhiễm độc vội vã chạy ra ngoài.

Vừa chạy vừa kêu cứu trong hoảng loạn.

“Hạ Ôn Viễn.Cậu điên rồi à?!” 

Một học sinh gào lên trong tuyệt vọng.Khâu Vĩnh Ngôn nghe thấy tiếng kêu ấy, khóe mắt như muốn rách ra.

Nhưng Khâu Vĩnh Ngôn không có quyền điều khiển chiến hạm, cũng không thể lập tức lao tới cứu.

“Kêu cái gì?”

Hạ Ôn Viễn đóng toàn bộ kênh thông tin, khuôn mặt vẫn bình thản.

“Tôi có kế hoạch của mình.”

Nếu lát nữa, những người khác mà chạy tới đây, tất cả đều đã chết.