Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 243
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 243 :
Dương Vận ngẩn người, "Kịch bản cần phải có cảm hứng, tôi viết ngay lúc này, e rằng sẽ rất tầm thường."
Chuyện Đoàn Văn công phải tham gia Hội diễn của Sư đoàn 22 đã lan truyền khắp Quân khu.
Nếu vở diễn quá kém, không chỉ họ sẽ thành trò cười của cả Quân khu, mà Sư đoàn 22 cũng bị vạ lây.
Áp lực lớn như thế, thời gian lại ngắn ngủi như vậy, Dương Vận không dám dễ dàng gánh vác trọng trách này.
"Cô cứ thử đi, bình thường thì bình thường thôi, nếu không bắt đầu tập luyện, e rằng sẽ..." Không còn kịp nữa.
Mấy chữ cuối chưa kịp thốt ra, Đoàn trưởng Tô bỗng thấy hai bóng người phía trước.
Bà nhìn một trong hai người, ánh mắt chợt sáng rỡ.
Dương Vận nhìn theo ánh mắt bà, phát hiện hai người kia chính là Khương Du Mạn và Phó Hải Đường.
Dương chủ nhiệm lập tức hiểu ý, "Đoàn trưởng, có cần gọi đồng chí Phó Hải Đường lại nói chuyện không ạ?"
Nhắc đến, việc Phó Hải Đường vào Đoàn Văn công vẫn là do Đoàn trưởng Tô giới thiệu.
"Lâu rồi không gặp con bé này." Đoàn trưởng Tô bật cười, "Được rồi, cô về trước đi, tôi nói chuyện với nó một lát."
"Vậy còn chuyện kịch bản..." Dương Vận do dự hỏi.
"Cô về nghĩ kỹ đi, giờ không có kịch bản tốt, có tệ hơn so với việc đến lúc đó không có tiết mục diễn không ?"
Lời này của Đoàn trưởng Tô, chẳng khác nào hạ quân lệnh trạng cho Dương Vận.
Lòng Dương Vận như đè nặng một tảng đá lớn, quay người về tòa nhà văn phòng.
Đoàn trưởng Tô lúc này mới đi về phía Phó Hải Đường.
Phó Hải Đường vốn đang nói chuyện với Khương Du Mạn, thấy chị dâu cứ nhìn chằm chằm phía sau mình, xoay người lại mới thấy Đoàn trưởng Tô.
Giọng cô vui vẻ, "Đoàn trưởng Tô!"
Nói rồi, cô vội vàng giới thiệu với Khương Du Mạn, "Chị dâu, đây là Đoàn trưởng Đoàn Văn công, cũng là dì Tô ạ."
Chồng của Đoàn trưởng Tô từng là chiến hữu với Phó Vọng Sơn. Hồi Phó Vọng Sơn đóng quân ở biên cương, hai nhà còn ở chung một khu tập thể. Chỉ tiếc sau này được điều động về Kinh đô, hai bên xa cách.
Khương Du Mạn không ngờ còn có mối quan hệ này, trong lòng kinh ngạc đồng thời cũng theo đó gọi một tiếng "Dì Tô."
Nghe mẹ nói chuyện, Tiểu Diệp trong lòng mẹ cũng quay đầu, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Đoàn trưởng Tô.
Đoàn trưởng Tô cũng cười gật đầu.
Bà có nghe qua về cô con dâu nhà họ Phó này, ấn tượng ban đầu rất tệ.
Nhưng hiện tại lại thấy cô thay đổi không ít.
Nói chuyện xã giao vài câu, bà dẫn ba người vào văn phòng, hỏi thăm tình hình sức khỏe của ba mẹ Phó.
Nhắc đến ba mẹ gần đây, Phó Hải Đường có chút buồn bã.
"Các cháu cứ làm tốt đi, rồi sớm muộn gì họ cũng sẽ trở về thôi." Đoàn trưởng Tô ngậm ngùi nói, sau đó thấy bầu không khí có vẻ nặng nề, bà chuyển sang chuyện khác: "Lúc đó nghe Sư trưởng Nguỵ nói cháu muốn về Đoàn Văn công, ta đã rất mừng. Thế mà bây giờ kịch bản lại ..."
Nói đến đây, bà thở dài.
Phó Hải Đường theo bản năng nhìn sang Khương Du Mạn, rồi mới hỏi: "Kịch bản xảy ra chuyện gì ạ?"
Hôm nay cô về sớm, không nghe được thông báo sau đó của Đoàn trưởng Tô.
Thấy cô không biết, Đoàn trưởng Tô liền đơn giản kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Nghe xong, ánh mắt Khương Du Mạn hiểu rõ. Mục đích Đoàn trưởng Tô lần này đến Đoàn văn công, quả nhiên giống hệt trong nguyên tác.
Phó Hải Đường nhăn chặt mày, "Đoàn trưởng, kịch bản giữa các tác giả chênh lệch lớn lắm sao ạ?"
Mấy ngày nay, cô cũng nghe các nữ binh bàn tán chuyện kịch bản bị tước đoạt, nhưng chưa từng để tâm.
Hiện tại thấy Đoàn trưởng Tô vẻ mặt lo âu, lòng cô theo bản năng trĩu nặng.
"Kịch bản là linh hồn quan trọng nhất của ca vũ kịch, đương nhiên mỗi tác giả viết ra sẽ có khác biệt lớn. Nghe nói lần này vở 《 Liệt Hỏa 》 của cô Văn Tâm viết rất hay."
Đoàn trưởng Tô càng nói, trong lòng càng thêm khó chịu.
Sợ ảnh hưởng đến Phó Hải Đường, bà kịp thời ngưng câu chuyện, quay sang nói: "Nhưng cháu cũng đừng quá lo lắng, dù không có kịch bản của cô Văn Tâm, chúng ta vẫn có thể nghĩ cách khác."
Bị cắt ngang kịch bản vào thời điểm quan trọng này, điều cốt yếu là phải ổn định tâm lý. Tâm lý mà sụp đổ, Đoàn Văn công sẽ bị Đoàn Ca vũ Hướng Dương giẫm đạp hoàn toàn.
Phó Hải Đường trầm tư gật đầu.
Nụ cười rạng rỡ lúc vừa bước vào, giờ đã biến mất hoàn toàn.
Nói thêm vài câu nữa, hai người mới cùng rời khỏi văn phòng.
Đến trước khu nhà ở, Phó Hải Đường quyến luyến chào tạm biệt Khương Du Mạn, "Chị dâu, em đi trước đây. Nếu có thư hồi âm của ba mẹ, chị nhớ giữ giúp em, đợi em về xem nhé."
"Được rồi."
Nói đến thư hồi âm, Khương Du Mạn đoán chừng cũng chỉ trong vài ngày nữa, "Nếu chị nhận được, lúc đó sẽ tìm em ngay."
Phó Hải Đường dựa vào vai chị dâu cọ cọ một cái, "Chị dâu tốt nhất."
Nói rồi, cô lại muốn hôn má Tiểu Diệp, "Tiểu Diệp, vài ngày nữa cô cô sẽ về."
Tiểu Diệp lắc đầu lia lịa muốn tránh, Phó Hải Đường hừ một tiếng, dùng hai tay nhẹ nhàng giữ chặt mặt cháu trai, chụt chụt hôn vài cái.
Kháng cự không thành, Tiểu Diệp đành "miễn cưỡng" đón nhận "tình yêu" của cô cô.
Đợi bóng Phó Hải Đường khuất sau dãy nhà, Khương Du Mạn cúi đầu nhìn Tiểu Diệp thì thấy cậu nhóc đã chu môi và vùi mặt vào vai mẹ.
Trông cậu nhóc rầu rĩ thấy rõ.
Thấy con trai như vậy, Khương Du Mạn thầm cười.
Trước kia cô nghĩ trẻ con đều là tờ giấy trắng, tính cách được hình thành qua quá trình lớn lên.
Nhưng khi có con thật rồi, cô mới biết trẻ con ngay từ khi sinh ra đã có cá tính riêng của mình.
Ví dụ như Phó Tư Diệp này, bé tí đã mang bóng dáng của Phó Cảnh Thần rồi.