Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 568
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 568 :
“Nằm rạp xuống kịp thời, nghe nói không có tàn tật, nhưng thương tích chắc chắn là không nhẹ.” Chính ủy Trác cảm thán: “Thằng bé này đúng là mạng cứng! Thế mà cũng chưa c.h.ế.t.”
Đúng là mạng cứng, cứng vô cùng!
Bị Tần Đông Lăng huých một cái, ông mới ngậm miệng lại.
“Cậu điều Cảnh Thần về đây đi,” Giọng Tần Đông Lăng không cho phép kháng cự: “Nó bị thương, cần phải được điều trị tử tế, nếu không làm sao tôi ăn nói với con gái của tôi?”
Nhắc đến Khương Du Mạn, Tần Đông Lăng lại thấy đau đầu. Ông phải nói với cô như thế nào để cô không buồn? Ông hoàn toàn không thể chịu được cảnh con gái của mình rơi nước mắt.
“Cái này…” Chính ủy Trác lộ vẻ khó xử: “Lão Tần, việc này hơi rắc rối một chút.”
“Cảnh Thần là người của Quân Khu Tây Nam. Vụ việc lần này xảy ra, chắc chắn ưu tiên phải báo cho đơn vị bên đó. Bên đó đã yêu cầu đưa toàn bộ người bị thương quay về. Quân trưởng và Sư trưởng của họ đã gọi cho tôi không dưới mười cuộc điện thoại trước khi họp rồi.”
Trước đó, Chính ủy Trác chưa bao giờ biết Sư trưởng Sư đoàn 22, một người lính, lại có thể "ồn ào" đến vậy. Dĩ nhiên... Quan tâm cấp dưới là một đức tính tốt, nên ông cũng chỉ nghĩ thầm trong lòng, tuyệt đối không nói ra miệng.
Tần Đông Lăng có chút bực mình: “Vậy tiểu Mạn bên này, lẽ nào còn phải đi theo về sao?”
Chính ủy Trác an ủi: “Biết đâu Cảnh Thần khỏe lại sẽ tới Bắc Kinh thăm con bé thì sao?”
Tần Đông Lăng: “……..”
Tóm lại, tất cả các lãnh đạo quan tâm đến Phó Cảnh Thần đều vì chuyện của anh mà trở nên bận rộn hơn.
Văn phòng Sư trưởng Sư đoàn 22.
Trời biết lúc Nguỵ Lưu Cương mới nghe tin Thần Phong Doanh bị thương, lòng ông đau như cắt. Sau đó, nghe nói Phó Cảnh Thần có khả năng đạt được Nhất Đẳng Quân Công, uy phong như vậy, tâm trạng ông tốt lên hẳn.
Sau khi gọi rất nhiều cuộc điện thoại, cuối cùng ông mới có thời gian đứng dậy, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong văn phòng.
Cảnh vệ viên vẫn còn đang chìm đắm trong kỳ tích mà đồng chí Phó Cảnh Thần tạo ra, chưa hoàn hồn.
Khi lấy lại được suy nghĩ, hắn thấy Nguỵ Lưu Cương đang sải bước đi xuống lầu.
“Sư trưởng, ngài đi đâu vậy? Ngài không định sắp xếp cho Viện trưởng Cao sắp tới sao?”
“Việc đó chưa vội. Còn hai ngày nữa ông ta mới đến. Tôi phải lập tức đi Sư đoàn 16 một chuyến.”
“Đi Sư đoàn 16 làm gì ạ?” Cảnh vệ viên ngơ ngác.
Lúc này, hai người đã chạy đến dưới lầu.
Nguỵ Lưu Cương mở cửa xe rồi ngồi vào, “Tôi đi hỏi thăm họ, xem có bài t.h.u.ố.c dân gian nào trị thương cho đồng chí Nhất Đẳng Quân Công không. Cảnh Thần còn trẻ tuổi như vậy, không thể để lại di chứng gì không tốt được.”
Cảnh vệ viên: “……..” Hiểu !
Thần Phong Doanh đi lâu như vậy, hắn cũng đã quên mất cái tính này của Sư trưởng. Dù sao Sư trưởng cũng không có nhiều tật xấu, chỉ là cái tính thích khoe khoang thì ai cũng ... hận.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đến Sư đoàn 16.
Nguỵ Lưu Cương giả vờ giả vịt, khiến Mạc Phương Hải giận đến xanh mặt. Ông ta cố gắng nhịn rồi lại nhịn mới không vung tay đ.á.n.h nhau.
“Tôi làm gì có loại t.h.u.ố.c đó?”
“À, cái trí nhớ này của tôi,” Nguỵ Lưu Cương cười "hòa ái" vô cùng: “Quân sĩ của ông không có ai đạt được Nhất Đẳng Quân Công đúng không?”
Mạc Phương Hải: “……..”
“Thôi được rồi, tôi đi chỗ khác hỏi thăm vậy.” Nguỵ Lưu Cương rất hài lòng với phản ứng của đối phương, thấy đã trêu chọc đủ rồi, bèn đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Mạc Phương Hải không kìm được bèn châm chọc một câu: “Ông không lo chuyện đại sự hôn nhân của con trai mình, lại đi xía vào việc nhà người khác làm gì ? Chuyện này thì liên quan gì đến ông?”
“Sao lại không liên quan đến tôi? Nghe câu ‘Dưới trướng tướng giỏi không có lính kém’ bao giờ chưa!” Nguỵ Lưu Cương bực dọc đáp, rồi quay sang nhìn Mạc Phương Hải, như chợt nhớ ra điều gì, ông cười tủm tỉm: “Phải rồi, suýt nữa thì quên hỏi ông, chuyện nhà họ Hứa đã giải quyết xong chưa?”
Mạc Phương Hải bị nói trúng ngay tim đen, tức đến mức trước mắt tối sầm.
Cái lão già Nguỵ Lưu Cương này, vừa nói câu “dưới trướng tướng giỏi không có lính kém” xong lại nhắc đến vụ nhà họ Hứa, rõ ràng là cố tình mỉa mai, ám chỉ ông ta không ra gì!
“Ông nên tích chút đức đi.” Mạc Phương Hải nghẹn nửa ngày, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu như vậy.
Mãi đến khi bước ra khỏi văn phòng, Nguỵ Lưu Cương vẫn còn canh cánh câu nói này trong lòng.
“Hừ!” Ông bực bội ra mặt. “Mạc Phương Hải có ý gì? ‘Tích đức’ là sao? Chẳng lẽ tôi là người thiếu đạo đức lắm à?”
Cảnh vệ viên ở bên cạnh ra vẻ suy tư, khẽ gật đầu.
Mắt hổ của Nguỵ Lưu Cương trừng lên, nghiêng đầu nhìn về phía hắn. Ý gì?
Cảnh vệ viên vội vàng đính chính: “Chắc chắn đó là lời nói bậy của Sư trưởng Mạc thôi ạ!”
Nguỵ Lưu Cương lúc này mới hài lòng, mở cửa xe rồi bước vào.
“Thưa Sư trưởng, chúng ta quay về ạ?” Cảnh vệ vòng ra ghế lái, mở cửa, cài dây an toàn.
“Vội gì chứ?” Nguỵ Lưu Cương lấy tay che miệng. “Trừ Sư đoàn 19 ra, cứ đi vòng quanh các sư đoàn khác một chuyến. Tôi nhất định phải tìm ra "thuốc hay" cho đồng chí Nhất Đẳng Quân Công của chúng ta !"
Cảnh vệ viên: “...” Kỳ thực, lời của Sư trưởng Mạc nói cũng không hoàn toàn sai.
Ở phương diện ... ừm ... nào đó, Nguỵ Lưu Cương quả thật rất "thiếu đạo đức".