Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 166
topicĐịa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 166 :Dị Thú Thượng Cổ
Mỗi chiếc đuôi của cửu vĩ hồ đều quý hơn bất kỳ linh bảo nào. Sau khi đạt tới sáu đuôi, bản thân nó đã trở thành chí bảo mà mọi võ giả đều khao khát. Tuy là yêu thú, nhưng cửu vĩ hồ có thể hoàn mỹ biến đổi dung mạo. Chúng từng gây ra uy h**p lớn đối với nhân tộc, vì vậy dần dần bị truy sát tuyệt diệt... hiện nay đã tuyệt chủng tại đại lục Mị La.
Đan Đan nói nó ngửi thấy mùi cửu vĩ hồ, mà trong phòng ngoài Hòa hy chỉ còn Tiểu Lệ. Như vậy nghĩa là... Tiểu Lệ chính là cửu vĩ hồ
Hòa hy kinh ngạc, nhưng trong tai nàng lại cứ vang tiếng Đan Đan kêu đòi ăn thịt cửu vĩ hồ. Nàng bèn bực mình nói:
“Đó là Tiểu Lệ . Nếu còn nói muốn ăn thịt cửu vĩ hồ nữa, sau này đừng mong ta làm đồ ăn cho.”
Tiếng Đan Đan lập tức nghẹn lại, không dám ồn ào nữa. Nó tủi thân nói nhỏ:
“Mẫu thân đừng giận mà... Đan Đan không ăn thịt cửu vĩ hồ nữa. Mẫu thân mau đi nấu đồ ăn cho Đan Đan đi...”
Ánh mắt Hòa hy lần nữa rơi lên thân hình Tiểu Lệ đang run rẩy. Nàng nhẹ giọng hỏi:
“Tiểu Lệ, muội là cửu vĩ hồ?”
Lời vừa dứt, Tiểu Lệ lập tức nhấc chăn, đôi mắt đỏ hoe kinh ngạc nhìn nàng:
“Tiểu thư... người... người biết rồi ạ!”
Chỉ cần liếc qua, Hòa hy đã nhìn thấy sau lưng Tiểu Lệ có một chiếc đuôi mềm dài, lông bạc tinh khôi, dưới ánh sáng hiện lên vẻ thần bí, cao quý tuyệt mỹ.
Sắc mặt Tiểu Lệ đột nhiên cứng lại, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi:
“Tiểu thư đã biết rồi... vậy xin hãy giết muội và lấy đuôi của muội. Nếu rơi vào tay kẻ khác mà bị hành hạ đến chết, không bằng để muội chết trong tay tiểu thư. Coi như... coi như báo đáp ân cứu mạng của người đối với ca ca muội.”
“Ta lấy đuôi của muội để làm gì?” Hòa hy liếc nàng, vẻ mặt chẳng hứng thú gì.
“May áo lông sao?”
Tiểu Lệ trợn tròn mắt. Bi thương và hoảng sợ trong khoảnh khắc biến thành ngơ ngác:
“Tiểu... tiểu thư không biết ạ? Đuôi của cửu vĩ hồ là chí bảo, đem bán sẽ...”
“Nói bậy cái gì thế?” Hòa hy cười nhạt.
“Muội là nô tỳ của ta, ta còn phải nuôi. Nếu bị bán đi thì chẳng phải ta chịu thiệt lớn à? Ta có ngu đến mức đi làm cái chuyện mất lời như vậy sao?”
Miệng Hòa hy nói lời chê bai, nhưng trong lòng nàng lại âm thầm vui mừng.
Cái vận may gì thế này? Tùy tiện cứu một người trên đường mà lại nhặt về được một dị thú thượng cổ. Haa... không biết ca ca của Tiểu Lệ là giống gì nhỉ, chẳng lẽ cũng là hồ ly đực?
Nghe nàng nói xong, Tiểu Lệ sững sờ. Nàng ngơ ngác nhìn Hòa hy, thấy sắc mặt người vẫn bình thản như cũ, không tham lam, không d*c v*ng, cũng không chán ghét.
Trong mắt tiểu thư… nàng vẫn là Tiểu Lệ, vẫn là tiểu nha hoàn bên cạnh người.
Nỗi tuyệt vọng và sợ hãi đeo bám nàng suốt một ngày một đêm cuối cùng tan rã. Tiểu Lệ nhào vào lòng Hòa hy, òa khóc nức nở.
Nàng thật sự quá sợ hãi. Trước khi xuống nhân gian, ca ca đã dặn nàng vô số lần: bằng mọi giá không được để loài người phát hiện chân thân, nếu không sẽ bị lợi dụng, bị lột da.
Nàng từng nghe chim chóc trong núi kể rằng, có một con hồ ly trong tộc từng bị loài người luộc sống. Sau khi chết, da và đuôi của nó còn bị lột ra nguyên vẹn.