Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 356

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 356 :

 
"Ừ." Phó Cảnh Thần đáp.

Tuyến tàu từ bên kia về đây mỗi ngày chỉ có hai chuyến. Hai ngày nay, anh đều căn đúng giờ để ra đây chờ. Nhiều lần như vậy, rốt cuộc hôm nay đã chờ được rồi.

Dù là lần trước phải về đơn vị sớm, anh cũng chưa từng cảm thấy thời gian lại trôi qua dài đằng đẵng như vậy.

Nghĩ đến những ngày trống vắng vừa qua, Phó Cảnh Thần không kìm được, vẫn cứ nhìn Khương Du Mạn không rời. Ánh mắt nồng nhiệt đến nỗi Phó Hải Đường cũng phải nhận ra.

"Thì ra là anh đã chờ suốt à!" Phó Hải Đường che miệng cười khúc khích, ánh mắt đầy ẩn ý. 

Phó Cảnh Thần kéo cửa xe ra giúp em gái, Hải Đường nhanh chóng chui vào trước. Khương Du Mạn đặt Tiểu Diệp vào ghế, rồi cũng lên xe.

Lúc cô bước lên, Phó Cảnh Thần vẫn đứng bên cạnh cửa xe, dùng tay đỡ lấy nóc xe, khẽ cúi đầu, để cô không bị va đầu vào. 

Chờ hai người phụ nữ và đứa trẻ đã ổn định chỗ ngồi, anh mới xếp hành lý và trở lại ghế lái.

Trên đường quay về Sư đoàn 22, tâm trạng mọi người đều vô cùng vui vẻ.

Phó Hải Đường líu lo kể về tình hình gia đình, chỗ nào cô quên thì Khương Du Mạn bổ sung thêm. Phó Cảnh Thần chỉ im lặng lắng nghe.

Khi ba người đã kể hết mọi chuyện gia đình, chiếc xe Jeep cũng vừa lăn bánh vào khu Quân khu 22.

Chiến sĩ gác cổng chỉ liếc nhanh vào trong xe, rồi kính cẩn chào theo nghi thức quân đội, cho xe đi qua.

Xe Jeep đỗ lại trước cửa khu gia binh. Phó Cảnh Thần một tay xách đồ, tay kia bế Tiểu Diệp, cùng nhau bước về sân nhà.

Khương Du Mạn nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, giống hệt lúc họ đi, liền thấy hơi thắc mắc: "Mấy ngày nay, chẳng lẽ anh không về nhà ngủ lấy một đêm nào sao?"

"Ừ," Phó Cảnh Thần nghiêng đầu nhìn cô, "Anh đều ngủ ở ký túc xá tập thể."

"... Sao lại không về nhà ngủ chứ?" Khương Du Mạn thật không ngờ, cô đoán bừa mà lại đúng rồi!

"Muốn huấn luyện binh sĩ." Phó Cảnh Thần giải thích.

Người không hiểu anh, nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc này của anh, chắc chắn sẽ tin. Nhưng Khương Du Mạn hiển nhiên không nằm trong số đó.

Nhìn Phó Cảnh Thần mặt không đổi sắc, cô cười như không cười trêu chọc: "Thật thế không?"

Cô có cảm giác rằng anh sợ về nhà sẽ càng nhớ cô và con hơn, nên mới lấy cớ huấn luyện binh sĩ để tránh về đây. Tuy nhiên, cô cũng không định vạch trần anh.

Thay vào đó, Khương Du Mạn đưa cho anh một chiếc khăn mặt sạch sẽ: "Thôi được rồi, nhà cửa lâu ngày không có người ở, trên bàn, trên tủ đều bám đầy bụi rồi, anh mau đi lau chùi một lát đi."

Nói rồi, cô xoay người lo việc của mình, ra vẻ như vừa rồi chỉ thuận miệng hỏi một câu cho vui.

Phó Cảnh Thần cầm chiếc khăn, đứng sững một lúc lâu không hề nhúc nhích.

Khương Du Mạn đang lau dọn mặt bàn, thấy phía sau không có động tĩnh, định quay đầu lại xem. Nhưng cô còn chưa kịp cử động, một vòng tay ấm áp đã từ phía sau ôm chặt lấy cô.

Phó Cảnh Thần tựa cằm l*n đ*nh đầu cô, giọng nói khẽ khàng nhưng đầy nghiêm túc: "Anh sẽ nhớ em."

Giọng anh rất nhẹ, nhưng Khương Du Mạn nghe rõ mồn một. Anh đang trả lời câu hỏi lúc nãy của cô.

Này mới đúng.

Khóe miệng Khương Du Mạn không kìm được cong lên đầy mãn nguyện. Cô nói nhỏ: "Em biết mà."

Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc. Cảm giác thân mật, ấm áp này khiến mọi mệt mỏi của chuyến đi đều tan biến.

Mãi đến khi Tiểu Diệp đang nằm trên giường bắt đầu cựa quậy, họ mới buông nhau ra.

Phó Cảnh Thần ra sân múc một chậu nước, cùng Khương Du Mạn nhúng khăn lau dọn. Hai người làm xong việc ở nhà mình, lại qua phòng bên cạnh giúp Phó Hải Đường.

Khi cả hai căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, thời gian nghỉ trưa cũng kết thúc, đã đến giờ huấn luyện.

"Các em cứ ngủ nghỉ một lát đã," Phó Cảnh Thần dặn dò trước khi ra khỏi cửa. "Anh sẽ về sớm."

"Lát bọn em về ngủ sau," Khương Du Mạn nói. "Vừa kết thúc kỳ nghỉ, bọn em phải đến Đoàn Văn công trình diện."

Tô Văn Tranh đã phê duyệt mười ngày nghỉ cho họ. Dù về sớm hay muộn, họ cũng cần phải báo cáo để bà an tâm.

"Được."

Nói thêm vài câu nữa, Phó Cảnh Thần mới ra cửa. Khương Du Mạn cùng Phó Hải Đường sắp xếp lại một chút, xem giờ đã ổn, liền đi thẳng đến Đoàn Văn công.

Lúc này, Đoàn Văn công đang trong bầu không khí căng thẳng.

Sau khi tỏa sáng rực rỡ tại Hội diễn, ngoài những lời khen ngợi tới tấp, trách nhiệm trên vai các nữ binh cũng tăng lên gấp bội. Hội diễn cho Bộ đội năm nay đã đến lượt họ gánh vác.

Hội diễn này là một nhiệm vụ vô cùng vất vả. Không phải đơn vị đóng quân nào cũng có xe đưa đón. Rất nhiều lúc, họ thậm chí phải tự mình vác thiết bị, đi bộ xuyên rừng, vượt núi để biểu diễn, toàn thân lấm bùn là chuyện thường tình.

"Năm nay không phải đến lượt Đoàn Ca vũ Hướng Dương sao? Năm kia chúng ta vừa đi rồi, có luân phiên thế nào cũng không đến nhanh như vậy chứ?" Văn Yến bực bội lên tiếng.

Kể từ khi Đoàn Ca vũ Hướng Dương trở nên nổi tiếng, họ chỉ đi biểu diễn ở những khu quân sự có điều kiện tốt. Những khu vực đóng quân tồi tàn, kém tiện nghi đều để lại cho các Đoàn Văn công cấp sư bộ khác.

Và Đoàn Văn công Sư đoàn 22 cũng là một trong số đó.

"Đoàn trưởng Quý nói, vì Đoàn Văn công Sư đoàn 22 lần này biểu diễn quá tốt, nên phải làm gương." Ngụy Tình bĩu môi.

Cô và Tô Văn Tranh có mối quan hệ khá tốt, cộng thêm việc là đội trưởng Đoàn Văn công, cô cũng biết chút ít nội tình.

"Quá đáng thật!" Mắt các nữ binh đều đỏ hoe vì tức giận. "Ngày xưa lúc họ nổi tiếng khắp quân khu, sao không thấy họ nói làm gương đi biểu diễn ở vùng khó khăn?"

Là lính văn nghệ, việc đi biểu diễn phục vụ bà con và chiến sĩ là trách nhiệm thiêng liêng. Nhưng Đoàn trưởng Quý Phương Thư làm như vậy quả thực quá đáng, ai mà chịu nổi?