Lê Dung - Chương 88

topic

Lê Dung - Chương 88 :Thời Đại Mới
Chương 86: Thời Đại Mới

Mậu Thất vừa dứt lời, eo lưng tề phát cả người lao về phía trước, như diều hâu bắt gà vung tay về phía tên cầm đầu.

Hán tử chưa kịp phản ứng đã thấy cánh tay Mậu Thất như kìm sắt túm lấy cổ áo hắn nhào về phía trước khiến hắn mất thăng bằng ngã về phía sau.

[Huỵch] một tiếng, tên cầm đầu chưa hết choáng đã thấy một con dao đi rừng kề lên cổ mình.

Nói thật, Mậu Thất cũng không nghĩ tên này lại ngu như thế, cư nhiên không có tay chân bên cạnh mà dám đứng lên trước nhất nói chuyện với tam phẩm võ sỹ như hắn.

Thành ra hắn vừa động thủ đám chân chó phía sau tên này không kịp phản ứng bảo vệ đại ca gì cả.

-Buông lão đại ra!

Những người khác bây giờ mới kịp phản ứng, mấy tên tay chân thân tín vừa lớn tiếng quát vừa tiến lên toan giải cứu lão đại. Chưa được mấy bước đã có một tên bị mũi tên từ cung săn của Mậu Bát bắn xuyên qua đùi.

Kinh hoảng nhìn lại đã thấy mười mấy tên thải dược nhân đều đã rút ra dao đi rừng che phía trước Mậu Bát, hắn núp phía sau lạnh lùng cất tiếng nói.

-Lần sau sẽ không phải là đùi nữa đâu.

Mậu Thất thú vị nhìn đám người loạn thành một bầy, hắn nhìn rõ, ngoại trừ hơn mười tên thân tín của tên cầm đầu ra số còn lại đều giữ vững khoảng cách, càng không lên tiếng nói gì.

Mậu Thất kéo tên cầm đầu dậy, lại tung một cước đá vào sau đầu gối cho tên này quỳ xuống đối diện người của hắn, đoạn kề dao rừng vào cổ nghiêm nghị quát.

-Tất cả đứng im.

Đám người xứ khác mắt to nhìn mắt nhỏ, đồng loạt không nhốn nháo gì nữa. Tên cầm đầu thấy đại thế đã mất, khuân mặt nịnh nọt nói.

-Huynh đệ, có gì từ từ nói a. Ngươi không muốn giao đồ có thể nói thẳng, bọn ta tuyệt không dây dưa. Sao phải nháo lớn như thế này.

Mậu Thất đánh mắt với a Khác, khiến hắn đem một sợi dây gai đến buộc thặt chặt bên hán tử cầm đầu. Kiểm tra kỹ càng rồi hắn mới cười giả lả nói.

-Lão ca, chớ trách huynh đệ ta lạt thủ, các ngươi đã đem đường chặn lại, con ruồi cũng khó qua, lại đòi c·ướp thành quả anh em chúng ta dùng mạng kiếm về. Nếu ta không hạ thủ trước, ngươi sẽ dễ nói chuyện như bây giờ sao?

Tên thủ lĩnh nào có uy phong như khi trước, cầu tình nói.

-Huynh đệ, hiểu lầm, đều là hiểu lầm, bây giờ ngươi thả ta ra, Lệ lão tam ta thề về sau không cùng huynh đệ ngươi đối nghịch.

Mậu Thất chẳng để ý đến hắn, hướng đám người xứ khác hét lớn.

-Tránh hết ra!



Ngoài mấy tên thân tín của Lệ lão tam vẫn tiếp tục đứng chắn đường, những người khác đều tản ra hai bên để một con đường cho đám thải dược nhân đi qua.

Đám người xứ khác mắt to nhìn mắt nhỏ, cũng không biết nên phản ứng ra sao. Đành phải không nhanh không chậm theo sau.

Về gần đến huyện thành, Mậu Thất bèn cởi trói cho Lệ lão tam, cười nói.

-Vất vả lão huynh hộ tống huynh đệ đoạn đường!

Nói rồi đạp hắn một phát, nghênh ngang dẫn người rời đi.

...

Đoàn thuyền của Lê Ê mất tới năm ngày để lên đến Bài Mộc (nay là phần phía tây hồ thủy điện Hòa Bình). Mưa lớn quá, đi nửa đường gặp con nước dữ nên muộn hơn một ngày so với dự kiến.

Bài Mộc là một thị trấn quân sự thuần túy, lịch sử của nó thực ra rất ngắn, mới chỉ từ khi Lê Thái Tổ đi đánh châu Phục Lễ đến nay mười mấy năm mà thôi.

Chuyện là trong lần kéo quân đi đánh Đèo Cát Hãn năm ấy, Lê Thái Tổ ý thức được cần có một trung tâm hậu cần, tiếp tế cho đại quân ở xứ Hưng Hóa. Vậy nên vua đã cho xây dựng ở bến sông này một kho lương lớn lưu giữ quân nhu cho toàn quân. Cùng với đó là một hệ thống công sự bằng đất và gỗ để bảo vệ kho lương này.

Sau khi đánh dẹp được châu Phục Lễ, Thái Tổ khải hoàn về Đông Kinh nhưng cũng chưa vội cho hủy bỏ căn cứ Bài Mộc.

Đơn giản là vua nhận thấy vùng Hưng Hóa này chưa thể bình định được trong ngày một ngày hai. Vì vậy vua tiếp tục cho duy trì kho lương ở Bài Mộc nhằm đề phòng khi có biến q·uân đ·ội ở Đông Kinh kéo lên chinh phạt sẽ có nguồn lương thảo tại chỗ ngay lập tức.

Đến thời Lê Thái Tông, nhờ có kho lương sẵn có ở đây mà vua có thể dễ dàng tiến hành tới bốn cuộc đánh dẹp ở miền Hưng Hóa này.

Nếm được ngon ngọt, Lê Nguyên Long tiếp tục duy trì một vệ thuộc Tây quân đóng quân ở thành trấn này lâu dài, cùng với đại doanh ở Mường Sang trở thành con dao của triều đình Đông Kinh kề lên cổ các châu ky mi tây bắc.

Vừa lên đến nơi Lê Niệm đã không thể chờ đợi thêm được bắt đầu bày trò con bò.

-Chuẩn bị ... ngắm chuẩn ... bắn.

[Đoàng ... đoàng ... đoàng] Một loạt điểu thương nổ vang đưa từng viên đạn chì gào rít xuyên qua mấy tấm bia gỗ ngoài mười lăm trượng (60m).

Hai thầy trò Lê Ê, Lê Niệm dẫn theo đám tổng quản, đội trưởng trong quân tiến lại xem xét mấy cái lỗ đạn sâu hoắm. Mấy viên đạn chì chẳng biết đã bay đi đâu, Lê Ê ra lệnh cho bọn thân binh đi tìm đạn, đoạn lão sờ vào mấy cái lỗ đạn toang hoác rồi quay lại nói với đám sỹ quan.

-Loại hỏa khí này thật đáng sợ, so với thần cơ thương pháo không chỉ mạnh gấp mười!

Phần lớn thần cơ thương pháo của Đại Việt là chiến lợi phẩm thu được từ thời khởi nghĩa Lam Sơn, đuổi xong giặc Ngô kiểm kê lại quân Lam Sơn thu được tới hàng ngàn khẩu.

Đối với tướng lãnh thân trải trăm trận như Lê Ê, thần cơ thương pháo không phải thứ v·ũ k·hí gì mới lạ, chính tay lão cũng sử dụng qua không biết bao nhiêu lần.

Nói như thế nào đây, Lê Ê cảm thấy loại hỏa khí này uy lực cũng tầm thường, không có gì quá vượt trội so với cung nỏ. Cái hay là tiếng vang cùng hoa lửa của chúng có thể khiến tân binh hoặc chiến mã hoảng loạn.



Nghe nói năm đó nhà Hồ mất thành Đa Bang cũng là vì thần cơ thương pháo làm voi chiến Đại Ngu hoảng loạn, quay lại giày xéo quân mình.

Từ khi c·hiến t·ranh kết thúc đến nay, Đại Việt không sản xuất thêm bất cứ lô thần cơ thương pháo nào cả.

Nguyên nhân chủ quan và khách quan đều có, thứ nhất là nhân lực, Đại Việt tuy tự sản xuất được hỏa khí từ thời Trần, tới thời Hồ có Hồ Nguyên Trừng cải tiến súng thần cơ, uy lực cũng coi là rất khá.

Tuy nhiên, sau khi nhà Hồ thất bại, thợ giỏi trong nước hầu hết đã bị người Minh đưa sang Trung Quốc, số thợ còn lại trong nước phần thì ly tán, phần thì lụt nghề.

Thứ đến là từ khi tái lập quốc đến nay, tình hình tài chính đất nước trước sau đều cực kỳ khó khăn, ngay cả đồng đúc tiền còn không đủ, đào đâu ra đủ đồng để đúc hỏa khí.

Thời điểm Lê Ý muốn đầu tư dây chuyền sản xuất hỏa khí mới Lê Nguyên Long cũng tỏ ra cực kỳ không tích cực. Mãi đến khi có sản phẩm mẫu, lại đảm bảo được nguồn đồng, sắt trong nước ông chú quý hóa của nó mới cho sản xuất hàng loạt.

Tình trạng chung như thế nên ấn tượng về hỏa khí của đám tướng lãnh Đại Việt vẫn chỉ có vậy, không khác gì mười mấy hai mươi năm trước kháng Minh.

Đến hôm nay tận mắt nhìn thấy điểu thương của công xưởng Vĩnh Xương trình diễn đã làm thay đổi hoàn toàn nhận thức của Lê Ê cùng đám tướng lãnh về cái gọi là hỏa khí.

Nói đùa cái gì, trước khi bắn vào tấm gỗ này, bọn họ vừa mới thấy một tay súng dùng loại điểu thương này bắn thủng sơn văn giáp từ khoảng cách ba mươi trượng (120 m).

Một tên tướng lãnh trẻ tuổi đến gần dùng tay đo độ dày tấm ván gỗ lớn tiếng nói.

-Tấm gỗ này dày tới hai tấc (8 cm) độ dày như thế này mà còn xuyên ngọt được, vậy thì áo giáp của trọng giáp bộ binh lại có thể có bao nhiêu tác dụng? Đến khi loại v·ũ k·hí này phổ biến rồi thì bộ binh mặc giáp còn có ưu thế gì hơn bộ binh không mặc giáp nữa?

Nói xong hắn lấy cây súng từ tay một tên binh sỹ, hai tay mân mê, vẻ mặt thỏa mãn như đang vuốt ve làn da của kỹ nữ Lạc Văn Hiên vậy.

Từ hơn một năm trước hắn đã nghe lão đầu nhà mình nói bóng gió về việc nội xưởng của Lê thị ở Cẩm Giang đã hoàn thành một loại v·ũ k·hí mới mang tính cách mạng, sẽ thay đổi hình thái chiến trường.

Thế nhưng từ đó đến nay hắn một mực đâm đầu vào quản lý hai ngàn quân của mình, thành ra cũng không có thời gian sát sao loại cũ khí mới này.

Đinh Bảng đứng sau lưng Lê Niệm cười nói.

-Lời công tử Thọ Vực nói y hệt tướng quân Lê Khôi đã nói sau khi nhìn thấy tân quân trình diễn bắn tập. Ngài ấy cho rằng điểu thương bây giờ chỉ có thể bắn thủng áo giáp hạng nặng ở cự ly gần, nhưng cứ đà này thì tương lai sẽ có ngày không loại áo giáp bộ binh nào đủ để đỡ đạn của điểu thương nữa. Khi đó binh lính ra chiến trường sẽ không còn mặc giáp, thay vào đó là áo trang bị để phục vụ cho các kỹ - chiến thuật mới phái sinh từ hỏa khí.

Lê Thọ Vực là con trưởng của Lê Sao, tên này còn trẻ tuổi nhưng văn thao võ lược rất được lòng đám lão già vô sỉ Lam Sơn, vì vậy sớm đã được cất nhắc làm Tổng quản một vệ.

Vệ của hắn trực thuộc Thiết đột Hữu dực Thánh quân nên lần này hắn liền theo Lê Ê xuất chinh.

Lê Ê ngẫm nghĩ một lúc, cũng gật đầu nói.



-Như thế cũng tốt, đỡ một khoản chi phí lớn cho áo giáp.

Phải biết bất kể là giáp da hay giáp sắt thì giá cả cũng không hề rẻ. Sơn văn giáp, ngư lân giáp phổ biến từ thời Tống đến đầu thời Minh chi phí xuất xưởng có lãi là ít nhất ba mươi tám quan tiền một bộ.

Có những bộ giáp bằng thép tốt, chỉ tính riêng tiền nguyên liệu đã lên tới bảy mươi hai quan tiền, thêm chi phí nhân công, lời lãi không có một trăm quan đừng hòng có một bộ giáp thép chất lượng tốt.

Một trăm quan tiền là khái niệm gì? Quy ra gạo là hơn một trăm bốn mươi thạch, đủ cho một nhà sáu người ăn bảy đến tám năm.

Giàu có nứt đố đổ vách như hai đế quốc Đường, Tống cũng không đủ tài lực trang bị toàn thân giáp cho 100% bộ binh, nói chi đến đế quốc nghèo như Đại Minh hay “man di” như Đại Việt.

Mãi đến cuối thời Minh, đầu thời Thanh, khi các phương pháp nấu luyện đã tương đối thành thục, giá nguyên liệu đầu vào mới giảm xuống.

Giá sắt rèn từ đầu thời Minh vào khoảng hai đến ba tiền một cân, đến cuối thời Minh đã giảm xuống chỉ còn một phần mười, giá sắt giảm dẫn đến số thợ sắt tăng. Nghề sắt không còn là một nghề cao cấp nữa, điều đó dẫn đến giá nhân công giảm.

Cả giá nguyên liệu lẫn giá nhân công đều hạ thấp khiến chi phí cho giáp trụ cũng giảm theo, xuống mức từ tám đến mười hai lượng bạc mỗi bộ.

Đó là lý do thời kỳ này bố diện giáp tràn ngập các đơn vị chủ chiến của cả nhà Minh và nhà Thanh.

Lê Ê cảm thán như thế đúng là có cái lý của lão, Đinh Bảng nghe thấy lời lão liền méo cả miệng, ê răng nói.

-Bẩm tướng quân, tân quân tuy không có yêu cầu cao về chiến giáp nhưng tác chiến cũng cực kỳ tốn kém ạ. Riêng thuốc súng, mỗi cân hiện tại có giá 4-5 tiền chưa lãi (10-12 tiền = 1 quan). Mỗi một liều phóng đốt tới gần ba đồng thuốc nổ, nghĩa là một cân thuốc nổ chỉ bắn được năm mươi tới sáu mươi phát.

Nghe thấy phép tính kinh khủng của Đinh Bảng, Lê Ê nhíu mày nói.

-Theo như mi nói, một quan tiền thuốc nổ chỉ bắn được hơn trăm phát, thứ này đốt đâu phải là thuốc nổ, mà là tiền cả đấy.

Đinh Bảng chắp tay phục tùng nói.

-Đại nhân nói đúng lắm, mượn một câu của công tử ý “đại pháo một vang, hoàng kim vạn lượng” không gì hơn thế này.

Lê Thọ Vực lúc này mới trả khảu điểu thương cho tên tân quân, vẻ mặt nhăn nhó.

-Nếu toàn bộ quân triều đình đều đổi thành loại trang bị mới này thì tiền đâu cho lại?

Lần này không phải Đinh Bảng mà là Lê Ê trả lời.

-Lần trước ta uống chè với Thái Giám đại nhân có nghe hắn nói về ý tưởng cải tổ q·uân đ·ội trong vòng mười năm nữa. Từ năm sau bắt đầu chế động quân dịch làm khởi điểm, mỗi năm sẽ gọi phần lớn trai tráng đủ mười bảy tuổi sung quân. Thời hạn quân dịch là hai năm, trong đó nửa năm huấn luyện cùng một năm rưỡi phục dịch ở các đạo. Sau khi hết hai năm quân dịch những người xuất sắc nhất sẽ được tuyển vào lục quân, số còn lại thì ghi tên vào sổ dự bị, khi có việc cần cứ chiếu sổ mà gọi là được. Trong tương lai gần chỉ có cấm quân cùng năm quân Thiết đột mới được trang bị những thứ v·ũ k·hí mới này. Vì vậy áp lực tài chính không lớn như bọn mi nghĩ.

Nghe Lê Ê giải thích, Lê Thọ Vực không khỏi thở phào một hơi. Vậy là đâu ra đó trong mười năm tới chỉ có độ hơn bốn vạn quân được trang bị hỏa khí.

Nếu từ năm sau trở đi công việc triển khai phương thức canh tác lúa mới thành công thì về lâu về dài nguồn thu từ thuế ắt sẽ tăng, triều đình sẽ có nguồn lực lớn và ổn định hơn. Xem ra khả năng cao là triều đình vẫn có thể cáng đáng được.

Càng may mắn hơn là hai ngàn quân của hắn trực thuộc năm quân Thiết đột, cũng là đối tượng sẽ được phổ cập hỏa khí trong thời gian sắp tới. Điều này là chắc chắn, Lê Khôi còn có thể bạc đãi đứa cháu này hay sao?

Nghĩ đến đây Lê Thọ Vực không nhịn được kéo khóe miệng lên lầm bầm.

“Thời đại mới đang đến, run sợ đi, đám mán mọi bốn phương tám hướng, ha hả ...”