Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật - Chương 135

topic

Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật - Chương 135 :Cứu người (2)

Mã Cố dĩ nhiên không phản đối.

Hắn biết Lục Thanh thường xuyên vào núi hái thuốc, quen thuộc địa hình hơn hắn rất nhiều.

Nếu Lục Thanh muốn chọn đường đi, chắc chắn là có lý do.

Hai người đứng trước cửa hang, Mã Cố bắt đầu xác định phương hướng.

Tuy bị tên áo giáp da truy đuổi đến mức chạy loạn khắp nơi, nhưng Mã Cố vẫn nhớ đại khái hướng mình đã trốn.

Sau một lúc quan sát, hắn chỉ một hướng cho Lục Thanh.

Xác định được đường, Lục Thanh lập tức đi trước dẫn đường.

Trên vai hắn, Tiểu Ly thỉnh thoảng lại đưa ra gợi ý.

Đúng vậy — lý do Lục Thanh muốn tự quyết định lộ trình chính là vì có Tiểu Ly

Tiểu Ly có khả năng cảm ứng vô cùng đặc biệt, có thể phát hiện sự tồn tại của sinh vật sống ở khoảng cách rất xa.

Sau khi uống Địa Mạch Linh Dịch, năng lực này lại càng mạnh hơn.

Lục Thanh đã thử nghiệm: nếu Tiểu Ly nghiêm túc cảm ứng, trong vòng một dặm, bất kỳ sinh vật sống nào cũng không thoát khỏi sự phát hiện — điều đó vô cùng kinh người.

Khoảng cách đó có thể không phải quá xa ở đồng bằng.

Nhưng trong rừng núi, đó là phạm vi cực kỳ lớn.

Ở núi sâu, chỉ cần đi lệch nửa bước đã có thể mất dấu hoàn toàn.

Có phạm vi cảm ứng một dặm, chẳng khác gì có thiên lý nhãn.

Trong khi giao tiếp âm thầm với Tiểu Ly, Lục Thanh vừa đi vừa điều chỉnh hướng, thỉnh thoảng còn đột ngột kéo Mã Cố vào chỗ ẩn nấp.

Ban đầu Mã Cố còn mơ hồ, nhưng rồi có lần bọn họ vừa nấp xong thì hai võ giả khí huyết cảnh rất mạnh đi ngang qua gần đó.

Lúc ấy, hắn mới hiểu hành động của Lục Thanh có ý nghĩa gì.

— Lục Thanh có thể đoán trước đường đi của các võ giả!

Trong sự kinh ngạc, Mã Cố để ý thấy Lục Thanh thỉnh thoảng quay đầu, như đang giao tiếp với ai đó qua những cử động rất nhỏ.

Nhưng trên vai hắn… rõ ràng không có gì cả.

Hắn đoán rằng Lục Thanh đang nói chuyện với sinh vật thần bí đã giết võ giả hậu thiên nội Cảnh kia.

Có lẽ chính sinh vật đó dự đoán và cảm nhận được động tĩnh của đám truy binh.

Rốt cuộc là sinh vật gì, mà vừa có thể ẩn thân hoàn hảo, vừa có năng lực cảm ứng đáng sợ như vậy?

Trong lòng Mã Cố như bị mèo cào — cực kỳ hiếu kỳ.

Nhưng Lục Thanh không hề có ý nói ra điều gì về sinh vật ấy.

Vậy nên dù rất tò mò, Mã Cố đành kìm lại.

Lúc này, Lục Thanh cũng rất ngạc nhiên.

Trên đường đi, Tiểu Ly đã phát hiện nhiều nhóm võ giả.

Thanh lam Tông rốt cuộc đã đưa bao nhiêu người vào núi tìm kiếm?

Hay tin cái chết của tống Thương Lang và Vương Thanh Sơn đã bị phát hiện, khiến phe chúng hoảng loạn mà truy lùng khắp nơi?

Lục Thanh không thể khẳng định, chỉ có thể cẩn trọng tiếp tục di chuyển.

May mắn thay, sau khi vượt qua khu rừng đó, Tiểu Ly gần như không còn cảm ứng thấy võ giả nào nữa.

Tốc độ di chuyển của bọn họ có thể nhanh hơn.

Nhờ năng lực cảm ứng của Tiểu Ly, Lục Thanh và Mã Cố đã thuận lợi đến được ngọn núi nơi ngụy phu nhân và ngụy thiếu gia  đang trốn mà không gặp nguy hiểm.

“Phía trước là một hang ẩn,Ngụy phu nhân và thiếu gia đang ở trong đó.”
Mã Cố chỉ vào phía trước.

Lục Thanh gật đầu. Tiểu Ly cũng đã báo với hắn rằng có người trong hang.

Đến cửa hang, Mã Cố kiểm tra những cái bẫy nhỏ mình đặt buổi sáng.

Thấy không có dấu hiệu bị chạm vào, hắn thở phào.

Có vẻ trong lúc hắn bị truy sát, không ai phát hiện ra nơi này.

ngụy Thiếu gia cũng ngoan ngoãn ở trong hang.

Mã Cố đi trước vào hang — ngay khi vừa bước vào, một cây gậy gỗ vung thẳng vào đầu hắn!

Mã Cố nghiêng đầu tránh, trầm giọng nói:

“Thiếu gia, là ta.”

“Mã Cố, ngươi về rồi?”

Ngụy Thiếu gia chạy ra, tay còn cầm cây gậy vừa đánh hắn.

“Ngươi có tìm được thuốc— chờ, ngươi bị thương rồi?”

Ngụy Thiếu gia định hỏi về thuốc trước, nhưng ngay lập tức thay đổi sắc mặt khi thấy vết máu trên vai Mã Cố.

“Tên áo giáp da phát hiện ra ta. Ta bị thương, may mà gặp Lục Thanh, nếu không chắc giờ đã không còn mạng để về.”

“Lục Thanh?”

Ngụy Thiếu gia ngẩn ra, lúc này mới thấy Lục Thanh đứng phía sau.

Hắn trợn tròn mắt:

“Ta nhớ ra rồi, ngươi là… là…”

Ngụy Thiếu gia thấy quen mặt nhưng nhất thời không nhớ tên.

“Lục Thanh đấy, đệ tử của Trần lão y. Thiếu gia chắc chắn biết.”
Mã Cố nhắc.

“Đúng rồi! Ngươi là người sắc thuốc cho ta mỗi ngày!”

Nhớ lại thời điểm dưỡng thương ở chỗ Trần lão y, ngày nào Lục Thanh cũng bưng thuốc đến.

Chỉ là lúc ấy Lục Thanh ít nói, đưa thuốc xong là đi ngay. Vì vậy Ngụy thiếu gia biết mặt nhưng không thân.

“Bái kiến thiếu gia, không ngờ lại gặp ở nơi rừng núi này.”
Lục Thanh nói.

“Sao ngươi lại ở đây?”
Ngụy Thiếu gia kinh ngạc.

“Mã Cố nói rõ rồi. Ta là đệ tử của Trần lão y, giỏi y thuật. Hắn gặp ta trên núi và nhờ ta đến cứu Ngụy phu nhân .”
Lục Thanh giải thích.

Đột nhiên nhớ ra tình trạng của mẹ, Ngụy thiếu gia lo lắng đến mức quên luôn hỏi vì sao Lục Thanh ở đây.

“Lục Thanh, mau cứu mẫu thân ta. Lúc nãy ta kiểm tra, người nóng hơn trước, còn nói mê nữa. Người không ổn rồi!”

Nghe vậy, sắc mặt Lục Thanh trở nên nghiêm trọng.

“Được, ta xem ngay.”

Ba người đi vào hang. Mã Cố canh ở cửa.

Lục Thanh theo Ngụy thiếu gia đến chỗ Ngụy phu nhân .

Vừa nhìn thấy Ngụy phu nhân , Lục Thanh nhíu mày.

Nàng nằm nghiêng, bên dưới chỉ kê ít lá và cỏ khô. Vết thương bên hông được băng lại bằng vải trắng, nhưng đã thấm máu.

Sắc mặt tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh.

Chỉ nhìn thôi, hắn cũng biết nàng đã đến bờ vực.

Bắt mạch xong, hắn càng cau mày.

Hắn kích hoạt siêu năng lực điều tra.

Một luồng sáng trắng hơi xám hiện lên.

[Lý Ninh Yên]: Phu nhân Ngụy phủ, vợ của Ngụy tinh Hà, mẹ của Ngụy Tử An. Ngoài mềm trong cứng, hiền hậu nhưng kiên cường.
[Vết thương dao ở thắt lưng, mất máu nhiều, xử lý sai khiến viêm nặng. Ngoại tà nhập thể, nội thương nghiêm trọng. Hiện đang hấp hối.]

Thấy dòng chữ cuối cùng, sắc mặt Lục Thanh hoàn toàn trầm xuống.

Không ngờ tình trạng đã tệ đến vậy.

Chậm thêm nửa canh giờ nữa— nàng sẽ chết.

Ngay lúc này,Ngụy thiếu gia nhỏ giọng run rẩy:

“Lục Thanh… mẫu thân ta… thế nào rồi?”

Lục Thanh nói thẳng:

“Rất nguy kịch. Vết thương xử lý không đúng cách, nhiễm độc, mất máu nhiều, nội ngoại đều tổn thương.”

Ngụy Thiếu gia hoảng loạn, nắm áo Lục Thanh:

“Xin ngươi cứu mẫu thân ta, ta trả bao nhiêu cũng được!”

“Thiếu gia, cứu người không phải vì tiền. Ta sẽ cố hết sức.”

Lục Thanh trấn an hắn rồi trầm ngâm suy nghĩ.

Với tình trạng hiện tại, dùng thuốc bình thường đã vô dụng.

Muốn cứu Ngụy phu nhân —

phải dùng đến thứ mà hắn đã chuẩn bị trước đó.