Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 572
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 572 :
Khương Du Mạn thì cứ nhìn mãi ra ngoài cửa sổ xe, tâm trí đã sớm bay đến bệnh viện rồi. Cô bị say xe nhẹ, dù đã mở cửa sổ nhưng vẫn không ngăn được gió cát cuốn lên từ bánh xe.
Đến khi tới Bệnh viện Biên phòng, mái tóc đen nhánh của cô đã nhuốm đầy gió cát.
"Từ lúc bị thương, đồng chí Phó Cảnh Thần vẫn nằm điều trị ở đây. Vết thương ở lưng khá nghiêm trọng, phải đợi vết thương này ổn định, mới dám nói đến chuyện chuyển viện." Quan Vận Thông vừa dẫn họ đi vào bên trong, vừa nói.
Bệnh viện vùng biên chỉ là mấy dãy nhà lầu đơn giản, ngay ngắn. Trên tường có mấy khẩu hiệu sơn đỏ: Đền đáp Quốc gia, Hiến thân Sứ mệnh, Tôn trọng Vinh dự.
Điều kiện y tế ở đây hiển nhiên kém xa so với Bệnh viện Quân khu, nhưng vì chưa đủ điều kiện để chuyển đi xa, Phó Cảnh Thần đành phải an tâm dưỡng thương tại đây.
Nghe Quan Vận Thông nói, Tần Đông Lăng cũng bớt lo lắng. Xem ra những gì họ nói qua điện thoại là thật, không hề cố ý giấu giếm tình hình thương tích.
"Thế có bị di chứng gì không?" Ông hỏi thêm một câu.
Chiến trường để lại nhiều di chứng. Trước đây có một chiến hữu bị đạn găm vào lưng, dù lành lại thì vết thương vẫn sẽ nóng rát quanh năm, do thần kinh bị tổn thương, không thể chữa khỏi hoàn toàn.
"Cái này vẫn phải tùy vào sức khỏe và cơ địa hồi phục của từng người," Quan Vận Thông nói, "Nhưng sẹo thì chắc chắn là sẽ có."
Trong lúc nói chuyện, mấy người đã đi vào trong bệnh viện.
Phó Tư Diệp còn quá nhỏ, sợ nhóc bị khung cảnh lạ lẫm làm sợ, nên Tôn Thật Phủ đưa nhóc đi dạo ở dưới sân.
Khương Du Mạn đi theo mọi người lên lầu. Trên hành lang tĩnh mịch, tim cô đập thình thịch.
Cả tầng bệnh viện tương đối yên tĩnh. Y tá thấy Quan Vận Thông mặc quân phục cùng mọi người, cũng không tiến lại hỏi han. Mấy người đi thẳng đến trước cửa phòng bệnh.
Lúc này, một vài đồng chí của Thần Phong doanh đang ngồi cạnh giường bệnh, rõ ràng là đang trò chuyện với Phó Cảnh Thần.
Sau khi xung đột xảy ra, địch quân tự biết không chiếm được ưu thế, nên đã ngừng hẳn việc khiêu khích công khai. Không rõ là họ muốn câu giờ hay là muốn hòa hoãn, nhưng ít nhất, áp lực trước mắt đã giảm đi nhiều.
Những chiến sĩ của Tiểu đoàn Thần Phong sau khi huấn luyện xong thường thay phiên nhau đến thăm Đoàn trưởng và những đồng chí khác.
"Thấy lính Oa chôn địa lôi, cái m.á.u nóng của tôi nổi lên, xông thẳng lên cho chúng nó một trận đ.ấ.m đá tơi bời. Thế mà bọn nó gian xảo thật! Chạy trốn còn bày ra cách phòng bị trước. May mà Đoàn trưởng lợi hại! Thấy có ánh sáng le lói trên cao, lại còn rút s.ú.n.g ra! Bằng trực giác nhạy bén mà giải quyết gọn gàng tên đó!"
"Nếu không phải tên đó bị hạ gục, viên đạn ấy đã kích nổ mấy quả địa lôi gần chỗ chúng tôi rồi!"
Khi mọi người đi đến cửa phòng bệnh, Lưu Ngọc Thành đang quay lưng về phía họ, nước miếng tung bay, kể về tình hình lúc đó..
Những người khác cũng nghe chăm chú: "Thế sao cuối cùng vẫn bị nổ?"
"Cậu cứ để tôi nói hết đã."
Lưu Ngọc Thành tiếp lời: "… Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Đoàn trưởng đột nhiên hô 'nằm xuống!'. Lúc đó tôi liền linh cảm thấy không ổn! Lập tức đẩy Mã lão tam ra, rồi kéo Phàn l* m*ng cùng nằm rạp xuống! Nếu không phải có tôi, hai người đó làm sao phản ứng kịp?"
"MN" Mã lão tam âm trầm nói : "Hóa ra người đẩy tôi là cậu đấy à! Nếu không phải cậu đẩy tôi, có lẽ vết thương ở chân tôi đã nhẹ hơn rồi."
Đẩy người ta về phía có địa lôi, đó là cứu người sao ? Rõ ràng là "hãm hại" đồng đội !
"Đó chỉ là t.a.i n.ạ.n ngoài ý muốn thôi," Lưu Ngọc Thành hơi xấu hổ, "Ít ra tôi cũng đã cứu được Phàn l* m*ng mà."
"Cậu còn mặt mũi mà nói à," Phàn Cương mắng: "Với cái sức bật của cậu, còn bày đặt kéo tôi. Nếu cậu không ké, tôi tự mình nhảy còn xa hơn!"
"Muốn khoe khoang thì ra ngoài mà bốc phét đi, đừng làm chậm trễ Đoàn trưởng nghỉ ngơi."
Những người còn lại bật cười. Những người đứng ngoài cửa cũng không nhịn được mà mỉm cười theo.
Nghe thấy tiếng cười, những người bên trong ngoái đầu nhìn ra. Thấy Quan Vận Thông và Tăng Hải Khoát, họ vội vàng đứng dậy làm một cái kính quân lễ.
"Báo cáo Quan Tư lệnh, Tăng Phó Tư lệnh!"
Thấy Tần Đông Lăng, họ lại nhìn nhau, không biết phải xưng hô như thế nào.
Trong khoảnh khắc lúng túng ấy, họ thấy Khương Du Mạn bước vào.
Vừa trải qua hành trình tàu xe vất vả, trên mặt và mái tóc suôn mượt như thác nước của cô vẫn còn dính cát bụi. Nhưng những vết bẩn nhỏ đó lại càng làm nổi bật làn da trắng sứ và gương mặt như tranh vẽ của cô.
Cô đứng trong căn phòng bệnh nhỏ bé này, hoàn toàn lạc lõng với mọi thứ xung quanh.
Chị dâu thật sự đến rồi?
Một đám chiến sĩ cao lớn, thô kệch nhìn nhau, đồng thời lia mắt về phía Phó Cảnh Thần đang nằm nghiêng.
Chỉ thấy Phó Cảnh Thần, người vừa rồi còn nhắm mắt dưỡng thần nghe họ tán gẫu, lúc này đã mở to mắt. Anh cũng bàng hoàng không kém khi thấy cô ở đây.
"Các cậu ra ngoài hết đi, tôi cần hỏi các cậu một vài việc." Quan Vận Thông rất tinh ý nói.
Rất nhanh, những người trong phòng bệnh tản ra hết, nhường lại không gian riêng tư cho cặp vợ chồng đã xa cách bấy lâu.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng bệnh đóng lại.
Khương Du Mạn đứng lặng tại chỗ, lòng cô vừa thảng thốt sợ hãi, vừa may mắn khôn cùng. Sự xót xa lan dần từ chóp mũi, đáy mắt lên tận đỉnh đầu, trước mắt cô bỗng nhòe đi.