Đúng Là Một Cô Gái Ngoan - Chương 9

topic

Đúng Là Một Cô Gái Ngoan - Chương 9 :Điện thoại di động

Không lâu sau...

Ngoài cửa vang lên giọng Đỗ Văn Hinh: "Lộc Minh Vu! Cô ra đây cho tôi!"

Lộc Minh Vu từ tốn mở cửa, bước ra ngoài.

Đỗ Văn Hinh vô thức giơ tay cao, định tát người.

Nhưng Lộc Minh Vu lại nhìn về phía sau bà ta.

Đỗ Văn Hinh cau mày, quay đầu lại.

Lộc Thu Lương đứng đó, phía sau ông là Lộc Lâm.

Đỗ Văn Hinh thu tay lại, lạnh mặt nói: "Lộc Minh Vu tự ý xông vào, nó cần được dạy dỗ một chút."

Lộc Thu Lương nhấc tay lên, chỉ vào gương mặt sưng đỏ của Lộc Minh Vu: "Ai đánh đấy?"

Lộc Minh Vu quay đầu nhìn Lộc Lâm.

Chát!

Một cái tát nặng nề, quất thẳng lên mặt Lộc Lâm!

Lộc Lâm lảo đảo lùi hai bước, đầu lệch sang một bên, khóe miệng lập tức rỉ máu.

Lộc Thiên hoảng hốt, vội bịt miệng lại!

Đỗ Văn Hinh thì phát điên, hét lên: "Lộc Thu Lương! Ông dám đánh con tôi?!"

Sân sau lập tức náo loạn.

Lộc Minh Vu bình thản bước qua cả bốn người, bước ngang qua cả ánh mắt của đại bá.

Trở lại căn phòng âm u trên tầng ba.

Nửa đêm.

Cửa phòng Minh Vu bị gõ hai cái, sau đó ổ khóa bị vặn mở, Lộc Lâm trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Hai cú gõ khi nãy chẳng phải để xin phép, chỉ là hình thức.

Lộc Minh Vu đang ngồi trước bàn, lạnh nhạt nhìn anh ta.

Lộc Lâm thở dài, hỏi: "Em sẽ mãi không tha thứ cho anh, đúng không?"

Lộc Minh Vu nhếch môi cười quái đản: "Anh đang nói chuyện nào?"

Lộc Lâm: "Chuyện mười năm trước, em bị nhốt cấm túc."

Lộc Minh Vu: "Tôi có lý do gì để tha thứ cho anh?"

Lộc Lâm cau mày: "Sau khi biết sự thật, ba đã trừng phạt Lộc Thiên rồi. Trước đó, nó chưa từng bị đánh."

Ánh mắt Minh Vu bỗng trở nên băng lạnh: "Thế còn tôi, trước đó chẳng lẽ từng bị đánh? Bị nhốt cấm túc?"

Lộc Lâm nghẹn lời.

Truyện được đăng tại Truyện Mới!

Minh Vu lớn tiếng: "Ba mẹ tôi, sẽ nhốt tôi trong phòng chứa đồ không cửa sổ, không ánh sáng, còng tay còng chân, dùng roi mây đánh liên tục ba ngày, rồi rắc muối lên vết thương?"

Lộc Lâm lặng im, sắc mặt rối rắm.

Minh Vu ép sát từng câu: "Cả người tôi, có chỗ nào chưa từng bị đánh qua?! Hử? Người anh thân yêu của tôi?"

Lộc Lâm cúi đầu: "Anh sai rồi... Là anh điều tra không kỹ."

Lộc Minh Vu: "Muộn rồi."

Lộc Lâm ngẩng đầu: "Em phải đẩy mọi chuyện đến mức này sao? Chúng ta là anh em! Lộc Thiên là chị em của em! Chúng ta là người thân ruột thịt!"

Lộc Minh Vu lạnh lùng: "Vậy anh cũng đi cấm túc ba ngày, bị roi mây đánh, rồi rắc muối lên vết thương đi."

Sắc mặt Lộc Lâm vặn vẹo, chau mày sâu tít: "Sao em có thể độc ác đến vậy?!"

Lộc Minh Vu cười khẩy: "Anh sống như một trò hề đấy, Lộc Lâm!"

"Minh Vu! Đừng nói như vậy..." Lộc Lâm đau lòng, bước tới muốn kéo tay cô.

Lộc Minh Vu đột nhiên ngẩng đầu: "Thư phòng của đại bá ở ngay tầng ba, tôi chỉ cần hét lên là có người đến. Nếu ông ấy biết anh trộm chìa khóa lẻn vào phòng tôi, anh nghĩ liệu có bị nhốt cấm túc không?"

Lộc Lâm lập tức giật mình, đồng tử co rút!

Lộc Minh Vu: "Trả điện thoại lại cho tôi."

Lộc Lâm lúng túng: "Anh... đưa cho mẹ rồi."

Lộc Minh Vu: "Đi lấy về."

Lộc Lâm nhăn mặt: "Khó đấy... Mẹ muốn mở khóa, kiểm tra thông tin trong máy."

Lộc Minh Vu ngắt từng chữ: "Lấy – về – cho – tôi."

Lộc Lâm: "Minh Vu! Em..."

Lộc Minh Vu lập tức mở miệng, nhẹ nhàng: "A——"

Lộc Lâm cuống lên: "Biết rồi! Biết rồi! Ngày mai nhất định anh mang tới!"

Anh ta lùi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Lộc Minh Vu cúi đầu, thở hắt ra một hơi thật dài.

Mệt mỏi vô cùng.

Sáng hôm sau.

Lộc Minh Vu bị Lộc Thu Lương gọi vào thư phòng.

Lần này, ông chuẩn bị sẵn chỗ ngồi cho cô, không bắt đứng như trước.

Lộc Minh Vu ngồi yên lặng, không nói lời nào.

Lộc Thu Lương nhìn cô, rồi lấy ra một xấp ảnh, đưa tới.

Khi Lộc Minh Vu ngẩng đầu nhìn thấy, đồng tử lập tức co lại!

Đó là ảnh bà nội nằm trên giường bệnh, thân hình gầy gò, khắp người gắn đầy ống dẫn.

Nắm tay cô siết chặt, ngón tay trắng bệch!

Giọng của Lộc Thu Lương vẫn ôn tồn như cũ, từng lời thong thả: "Ta đã nhắn tin cho con, con không đọc sao?"

Trong suốt ba tháng qua, ông đã dùng đủ mọi cách.

Nhưng rõ ràng, cô hoàn toàn không biết gì.

Không đấu lại, nên dứt khoát chặn hết thông tin, tập trung trốn đi?

Lộc Thu Lương nheo mắt, xoay chuỗi hạt ô-liu trong tay: "Minh Vu, ngoan ngoãn một chút, sức khỏe của bà con rất xấu, bất cứ lúc nào cũng có thể vào ICU."

Lộc Minh Vu nhìn ông chằm chằm: "Bà là mẹ ruột của ông, ông điên rồi sao?!"

Lộc Thu Lương sắc mặt bình thản: "Ta không hiểu con đang nói gì. Mẹ ta bệnh thì đương nhiên phải điều trị, chăm sóc cẩn thận."

Lộc Minh Vu thấy máu trong người mình như đông lại.

Thế nhưng Lộc Thu Lương vẫn dịu dàng: "Con xem con kìa, không hiểu chuyện, bỏ nhà đi, bà con bệnh đến vậy cũng không chịu về thăm."

Minh Vu cố gắng kiềm chế toàn thân run rẩy, không thốt ra nổi lời nào.

Lộc Thu Lương: "Có vẻ trước đây ta cho con quá nhiều tự do rồi..."

Lộc Minh Vu hít một hơi thật sâu, cuối đầu im lặng.

Lộc Thu Lương mỉm cười: "Ngoan, đọc thuộc lòng một lần 'Nữ giới' cho ta nghe."

Buổi trưa.

Lộc Minh Vu không xuống ăn cơm, quản gia cho người mang lên phòng.

Ban ngày Lộc Thu Lương thường không ở nhà, lúc này đang ở công ty.

Bàn ăn dài nhà họ Lộc chỉ còn Đỗ Văn Hinh, Lộc Thiên và Lộc Lâm.

Lộc Lâm lặng lẽ ăn, không lên tiếng.

Hai mẹ con bắt đầu nói chuyện.

Lộc Thiên: "Mẹ! Nó bỏ đi thì mặc kệ nó, ba còn bắt về bằng được! Năm xưa là chú tự rời khỏi nhà, nó không đáng mang họ Lộc! Ông bà nội đều thiên vị nó! Con tức chết đi được!"

Đỗ Văn Hinh cau có: "Con ly hôn rồi mà tính khí còn tệ hơn! Sau này đừng ăn nói thế, người ngoài nghe thấy sẽ nghĩ gì về nhà họ Lộc?"

Lộc Thiên: "Có ai ngoài đâu!"

Đỗ Văn Hinh dặn dò: "Con chuẩn bị ít đồ mới cho Lộc Minh Vu đi."

Lộc Thiên kinh hãi ngẩng đầu: "Mẹ?! Mẹ đang nói gì vậy?!"

Đỗ Văn Hinh: "Chờ mặt nó hết sưng, con dẫn nó ra ngoài mở rộng tầm mắt, nhanh chóng tìm một cậu ấm danh gia vọng tộc để gả đi."

Lộc Thiên hét lên: "Con hôn nhân tan nát, mẹ lại bận lo cho nó?!"

Đỗ Văn Hinh gật đầu: "Phải gả vào một gia tộc quyền thế hơn cả nhà họ Lộc, là loại nói một không hai."

Lộc Thiên gần như gào lên: "Mẹ điên rồi hả?! Năm đó là chú làm nhà họ Lộc mất mặt, cả Tây Tử Thành cười nhạo chúng ta! Nó còn tư cách dùng danh nghĩa nhà họ Lộc để liên hôn?!"

Đỗ Văn Hinh vỗ tay con gái: "Nghe lời mẹ, mẹ có hại con bao giờ chưa?"

Lộc Thiên vẫn tức giận: "Con không đồng ý! Con không thừa nhận nó là người nhà! Mẹ quên nó 12 tuổi về đây kêu ngạo đến mức nào à?!"

Đỗ Văn Hinh nhỏ giọng trấn an: "Không phải bảo con tìm mối tốt cho nó. Mẹ ước gì nó lấy ăn mày! Nhưng điều cốt lõi là: phải là người có tiếng nói hơn ba con, hiểu không?"

Người khác không biết, bà còn không hiểu sao?

Ba tháng Lộc Minh Vu bỏ nhà đi, Lộc Thu Lương như hóa điên!

Đỗ Văn Hinh không thể nhịn nổi nữa!

Lộc Thiên sững người.

Đỗ Văn Hinh thì thầm: "Những chuyện này con giữ trong lòng thôi, đừng để Lộc Minh Vu và ba con biết."

Lộc Thiên gật đầu thật mạnh!