Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 8

topic

Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 8 :Cậu dự định giam tôi đến khi nào?

Ninh Thiển thực sự bắt đầu hoài nghi, không biết hắn có phải không có cảm giác đau hay không. Cô còn đang định ngoan cố thử thêm lần nữa, thì Trần Thiên Dã bỗng ngẩng mặt lên, ánh mắt bất đắc dĩ.

“Chị à, nếu chị đã hồi phục chút thể lực rồi, thì giữ lại mà làm chuyện khác đi.”

Chuyện khác?

Ninh Thiển gần như không cần nghĩ, cũng biết ngay “chuyện khác” trong miệng hắn là gì. Sắc mặt cô khựng lại, động tác cũng dừng hẳn.

Hắn ôm cô vào phòng tắm, lúc này mới nhẹ nhàng đặt xuống: “Chị, đánh răng đi.”

Ninh Thiển liếc một cái liền thấy bàn chải đã được chuẩn bị sẵn kem, trong cốc cũng đầy nước, ngay cả khăn mặt cũng xếp ngay ngắn bên cạnh.

Cô hơi sững lại, trong khoảnh khắc nhớ về những chuyện đã qua.

Đúng vậy, trước đây Trần Thiên Dã cũng luôn cẩn thận chu đáo như thế. Mỗi lần cô vừa ngủ dậy đi rửa mặt, cốc nước lúc nào cũng được rót vừa đủ, bàn chải luôn có sẵn một lượng kem vừa vặn, khăn mặt thì xếp thẳng tắp ở ngay chỗ dễ lấy. Rõ ràng số tiền mười triệu tệ là hắn bỏ ra, nhưng hưởng thụ tất cả lại là cô.

Ninh Thiển không biết trong lòng mình là vị gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu rửa mặt.

Trong suốt quá trình ấy, Trần Thiên Dã vẫn đứng phía sau, bàn tay rắn chắc ôm lấy eo cô, cố gắng để cô thoải mái hơn.

Sau khi rửa mặt xong, hắn lại muốn bế cô xuống lầu.

Ninh Thiển gạt ra, lạnh lùng: “Tôi còn chưa đến mức không thể tự lo cho bản thân.”

“Em biết…” Trần Thiên Dã vẫn vòng tay giữ lấy eo cô, dịu dàng nói: “Nhưng chị không phải đang khó chịu sao?”

Cô thực sự không muốn dây dưa thêm, liền vùng khỏi tay hắn, tự vịn lan can chậm rãi bước xuống lầu.

Hắn chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng bướng bỉnh ấy, ánh mắt tối đi, rồi lặng lẽ theo sau.

Dưới tầng, bàn ăn đã bày bốn món một canh, tôm kho dầu bóng đỏ, cá vược hấp, rau xanh xào, cải thảo non nấu nước dùng, cùng canh sườn bí đao. Tất cả đều màu sắc hấp dẫn, hương thơm ngào ngạt khiến Ninh Thiển sững người.

Trần Thiên Dã bưng một bát canh đặt trước mặt cô: “Chị, thử đi.”

Chưa cần nếm, Ninh Thiển gần như đã tưởng tượng ra được hương vị.

Cô nhớ rõ khi vừa bị ép dọn đến ở cùng hắn, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện trốn đi, phải rời khỏi nơi đó để tiếp tục học hành. Cô thậm chí tuyệt thực, lấy chính cơ thể mình để phản kháng, giống như một con thú bị giam cầm, đối diện với tất cả đều là gương mặt lạnh lùng. Khi ấy, Trần Thiên Dã chỉ lặng lẽ bưng thức ăn đặt bên cạnh, cho dù cô chẳng buồn nhìn lấy một lần, thậm chí hất đổ cả mâm, hắn cũng chỉ im lặng dọn sạch, rồi lại nấu thêm phần mới đem đến.

Hắn luôn như vậy. Rõ ràng tuổi còn nhỏ hơn cô, rõ ràng mới là người cần được chăm sóc, nhưng lại đem tất cả sự dịu dàng và tình yêu dành hết cho cô.

Nhìn bát canh sườn sứ trắng tinh khiết, ngực Ninh Thiển nghẹn lại, nhói đau. Cô chậm rãi cầm thìa, khẽ nếm một miếng, hương vị không khác gì trong ký ức.

Trần Thiên Dã chăm chú quan sát nét mặt cô, khẽ hỏi: “Ngon không?”

Ninh Thiển thật sự chẳng biết phải mở miệng thế nào để nói “không ngon”, đành cúi đầu, lặng lẽ không đáp.

Cô không nói, Trần Thiên Dã cũng im lặng. Hắn chỉ lặng lẽ gắp thức ăn cho cô, rồi chậm rãi dùng bữa.

Tiếng va chạm khẽ khàng giữa đũa và bát sứ vang vọng trong khoảng không, nghe rõ ràng lại càng khiến bầu không khí thêm tịch mịch, cô quạnh.

Một lúc lâu sau, Trần Thiên Dã thấp giọng: “Chị, thật ra mấy năm nay, em đã nghĩ đến chuyện đi tìm chị. Nhưng rồi lại nghĩ, nếu không có em, chị có lẽ sẽ sống tốt hơn, thế nên… em không muốn làm phiền chị nữa.”

“Vậy bây giờ ý cậu là gì?” Ninh Thiển mặt không cảm xúc, lạnh lùng đáp: “Nếu thật sự muốn tôi sống tốt, thì cả đời này đừng xuất hiện nữa!”

“Chị… em có lý do buộc phải xuất hiện.”

“Ồ? Lý do buộc phải xuất hiện à?” Ninh Thiển bật cười lạnh, “Biết tôi sắp chạy rồi, nên vội vàng lòi mặt ra chứ gì?”

Bàn tay cầm đũa của Trần Thiên Dã khựng lại. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy u uất: “Không phải vậy đâu, chị, thật sự không phải như chị nghĩ.”

“Không phải? Thế thì là cái gì?” Ninh Thiển vừa nghĩ đến quãng thời gian ở nước ngoài, sống trong nơm nớp lo sợ hắn tìm đến, trong lòng liền nghẹn lại, khó chịu đến phát run. Cô nghiến răng: “Có bệnh thì uống thuốc! Chưa khỏi thì quay về bệnh viện mà chữa tiếp!”

“Em hết bệnh rồi.” Trần Thiên Dã đặt đũa xuống, giọng vô cùng nghiêm túc: “Chị đừng lúc nào cũng nghĩ em xấu xa có được không? Em đã là một người bình thường rồi.”

Người bình thường?

Người bình thường sẽ nhân lúc cô bỏ trốn mà đột ngột bóp cổ muốn g**t ch*t sao? Người bình thường sẽ nói ra những lời như muốn nhốt cô cả đời, không cho ra ngoài sao? Người bình thường lại cài định vị vào điện thoại của cô, thỉnh thoảng còn gửi vài tấm hình để dọa dẫm sao? Có người bình thường nào làm ra những chuyện vô liêm sỉ, phạm pháp như thế không?!

Ninh Thiển giận đến chẳng buồn lý luận nữa, cúi đầu ăn cơm, mặc kệ hắn.

Cứ thế, bữa ăn trôi qua trong thứ im lặng chết chóc.

Cơm xong, Trần Thiên Dã rất tự giác thu dọn bát đũa mang vào bếp rửa.

Ninh Thiển no bụng, thể lực cũng dần hồi phục. Cô ngồi trên sofa, lặng lẽ quan sát nơi này.

Rõ ràng, Trần Thiên Dã đã nhốt cô trong một căn biệt thự. Tầng một là phòng khách, bếp và kho chứa. Lúc xuống cầu thang, cô đã để ý tầng hai chỉ có một phòng ngủ và một nhà vệ sinh. Tầng ba dường như là gác mái, nhưng bất kể ở tầng nào, cửa sổ đều bị niêm kín.

Ánh mắt Ninh Thiển bất giác dừng ở cánh cửa lớn. Tim cô khẽ động, chẳng nghĩ ngợi nhiều, lao thẳng về phía đó.

Tiếng nước chảy trong bếp không ngừng, tiếng bát đĩa va nhau cũng chưa hề dứt.

Cô thở hổn hển chạy đến cửa, vặn mạnh tay nắm. Nhưng xoay vài lần, cô mới phát hiện tay nắm cửa chỉ là đồ trang trí, muốn mở cửa phải dùng nhận diện khuôn mặt.

Nhận ra điều này, hai tay cô rũ xuống bất lực.

“Chị, chị chạy gì vậy?”

Không biết từ khi nào, tiếng nước trong bếp đã tắt. Giọng nói bình thản của Trần Thiên Dã vang lên ngay phía sau.

Trong lòng Ninh Thiển trào lên một nỗi sợ hãi, cơ thể cứng ngắc quay đầu lại. Rõ ràng gương mặt hắn bình tĩnh, giọng điệu cũng bình tĩnh, nhưng cô lại thấy rõ trong đó là một cơn điên loạn bị đè nén đến cực điểm.

Đằng nào cũng là dao kề cổ, Ninh Thiển dứt khoát hỏi thẳng, lạnh giọng: “Cậu định giam tôi đến bao giờ?”

Trần Thiên Dã đặt đĩa hoa quả lên bàn, nhíu mày: “Chị, em chưa từng có ý định giam chị. Chỉ cần chị ngoan ngoãn ở bên cạnh em, em sẽ không làm vậy.”

Ninh Thiển ghét nhất là nghe những lời này, nghiến răng: “Nếu tôi nhất quyết phải đi thì sao?”

“Chị vẫn cứng đầu như vậy.” Hắn thở dài. “Em hứa, sẽ không lâu đâu. Nhưng chị cũng hứa với em, đừng bỏ đi, được không?”

Hứa cái quái gì!

Ninh Thiển chẳng buồn nói nữa, cũng chẳng muốn cùng hắn hít thở trong một bầu không khí.

Chỉ cần hắn ở đó, không khí liền trở nên ngột ngạt, khiến cô khó mà thở nổi.

Cô quay người muốn rời đi.

Trần Thiên Dã vươn cánh tay dài, kéo mạnh eo cô, ép cô ngồi gọn vào lòng mình. Đầu mũi hắn khẽ cọ lên cổ cô, giọng trầm thấp: “Chị, cây vừa non đã bẻ, quá cứng sẽ gãy. Đừng cố chấp nữa, được không?”

Ninh Thiển chống lên ngực hắn, kéo giãn khoảng cách: “Cậu không thể nhốt tôi cả đời, cũng không thể 24 giờ trông chừng tôi.”

“Chị luôn nghĩ em xấu đến thế sao?” Ánh mắt Trần Thiên Dã từ từ lướt xuống, dừng lại nơi xương quai xanh trắng nõn của cô, nơi vẫn còn vết hằn chưa tan. Hắn khẽ nói: “Chị chưa bôi thuốc… để em bôi cho nhé?”

Ninh Thiển vội kéo cao cổ áo, tức giận quát: “Trần Thiên Dã! Cậu có nghe tôi nói gì không? Đừng giả bộ vô tội nữa được không!”

Nụ cười thường trực trên môi hắn thoáng chốc cứng lại, rồi bàn tay siết chặt eo cô, khẽ nói: “Chị, nếu chị muốn đi, thì hãy đồng ý điều kiện của em. Trên đời này, không có chuyện không bỏ ra mà được lợi đâu.”

Điều kiện của hắn, cô hiểu quá rõ. Ninh Thiển cười lạnh: “Có ích sao? Lời hứa của cậu chẳng đáng một đồng!”

Trần Thiên Dã vùi đầu vào cổ cô, hít sâu hơi thở của cô, giọng khàn khàn: “Chị, em nói được sẽ làm được.”

Cô thực sự không muốn nghe thêm mấy lời giả dối ấy nữa. Nói nhiều đến đâu, cũng chỉ muốn ép cô cúi đầu thỏa hiệp.

Cô cố sức đẩy hắn ra, nhưng cánh tay rắn chắc siết lại, không để cô có chút cơ hội trốn thoát.

“Trần Thiên Dã! Buông tôi ra!”

“Không buông. Chị là của em, em không đời nào thả.”

Ninh Thiển vừa giận vừa gấp, liền há miệng cắn mạnh vào vai hắn. Lần này, cô dùng toàn bộ sức lực, đến mức làm hắn rùng mình vì đau. Thế nhưng, hắn không nói một lời, chỉ lặng im để mặc cô cắn.

Càng nghĩ càng căm hận, nước mắt như muốn trào ra. Cuộc sống yên bình vừa bắt đầu đã tan thành mây khói, tương lai mà cô chật vật gây dựng cũng sụp đổ. Còn Lê Uyển thì sao? Còn công ty? Còn số tiền ở nước ngoài? Từng chuyện từng chuyện đè nặng, khiến lồng ngực cô đau thắt. Cô chỉ muốn cắn chết hắn, như vậy mới có thể thoát đi!

Đến khi vị máu tanh lan trong miệng, vai Trần Thiên Dã đã rách nát, cô mới th* d*c buông ra.

Nhưng hắn như chẳng hề cảm nhận được đau đớn, chỉ khẽ nói: “Chị, hả giận rồi chứ?”

Lại là kiểu câu nói ấy! Nghe thì như tất cả đều đặt cô lên hàng đầu, nhưng thực chất, mọi chuyện đều do hắn ép buộc.

“Buông tôi ra!” Ninh Thiển gào lên.

Trần Thiên Dã vẫn không nhúc nhích, trái lại còn ép chặt lưng cô, ấn cô xuống sofa, rồi nóng nảy chiếm lấy môi cô.

Ninh Thiển trợn to mắt, không kịp nghĩ đã giáng cho hắn một cái tát nảy lửa, mắng thẳng: “Đồ khốn! Muốn cưỡng ép tôi sao?!”

Cái tát vừa mạnh vừa nặng, như làm hắn choáng váng, lại như khiến hắn bừng tỉnh. Hắn cúi đầu, lặng im hồi lâu.

Trọng lượng cơ thể đè nén khiến Ninh Thiển khó thở, vừa kinh hoàng vừa giận dữ trừng mắt nhìn hắn. Nhưng càng nhìn, trong lòng cô lại dấy lên một tia bất an.

Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ thực sự ra tay với hắn. Cái tát vừa rồi liệu có quá đáng, có đẩy hắn đến cực đoan hơn không?

Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, liền bị lời hắn xóa sạch.

Trần Thiên Dã từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu hoắm, tối đến mức không thấy đáy: “Chị… rõ ràng em đã uống thuốc, đã chữa bệnh, đã thay đổi hoàn toàn theo cách chị muốn. Nhưng tại sao chị vẫn từ chối? Em chỉ cần chị ở bên, tất cả khác em đều cho chị được. Tại sao chị mãi không chịu ngoan? Sáu năm trước, cái đêm đó, em biết chị đã bỏ đi. Từ ngày chị rời xa, bao lần, bao đêm, em đã muốn bất chấp tất cả kéo chị trở lại, nhốt trong nhà, xích vào giường… để cả đời này chị không thể rời khỏi em.”

Những lời hắn thốt ra nhẹ tênh, nhưng rơi vào lòng Ninh Thiển lại nặng nề như đá tảng, đập vỡ từng mảng bình yên, để nỗi sợ hãi vỡ vụn khắp tứ chi.

Cô run rẩy không kìm được. Vẻ mặt hắn quá đỗi bình thản, khiến cô không đoán nổi suy nghĩ trong đầu hắn. Nhưng có một điều cô chắc chắn hắn không hề khỏi bệnh, mà đã hoàn toàn rơi vào vực thẳm điên loạn.

Nhìn thấy cơ thể cô run lên, Trần Thiên Dã càng ôm chặt, cúi đầu hôn khẽ lên môi cô: “Chị, em thật sự không muốn ép buộc chị, cũng không muốn như thế này…”

Môi hắn từng chút lần xuống, khẽ cắn vào xương quai xanh trắng mịn, giọng dịu dàng đến đáng sợ: “Nhưng chị cũng phải cho em một chút ngọt ngào chứ. Nếu đắng quá… em sợ mình sẽ mất kiểm soát, sẽ làm ra chuyện khiến cả hai cùng hối hận.”

Môi Ninh Thiển run rẩy, hàm răng cũng cắn vào nhau lập cập, không sao ngăn nổi cơn sợ hãi.