Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot - Chương 1614

topic

Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot - Chương 1614 :
Vu Học Hiền và bác sĩ Giang cơ thể cứng đờ. Bọn họ đâu phải người máy, ít nhiều gì trong lòng cũng có chút mềm lòng trước ánh mắt của học sinh.

Phó lão sư lúc làm bác sĩ, ánh mắt đáng sợ như vậy, lòng dạ chỉ có sự lạnh lùng của máy móc. Tạ Uyển Oánh lại một lần nữa thầm than trong lòng, vừa rồi mình nên chạy đi bằng mọi giá trước mặt bạn học. Tình huống bây giờ đúng là khiến cô hết đường chối cãi.

Cô vốn dĩ không phải ngất xỉu vì hiến máu mất máu, mà là vì câu "cậu có khỏe không" kia của bạn học Phan mà ngất xỉu. Vấn đề là cô hoàn toàn không giải thích được. Lần sau, gặp lại tình huống này, phải chạy, hoặc là bịt miệng đối phương luôn.

“Được rồi được rồi, cậu bớt tranh cãi đi.” Thường Gia Vĩ khuyên người bạn học cũ cứng nhắc như người máy nên nói chuyện nhẹ nhàng một chút: “Cậu không thấy tâm trạng cô ấy không tốt sao? Sức khỏe cô ấy bây giờ không được tốt lắm. Huống chi, không thể nói chuyện với con gái như vậy được.”
  Cái tên công tử đào hoa này, ba câu không rời phụ nữ.

Những người khác muốn trợn mắt trắng với câu này.

“Tránh ra... Tránh ra...” Phía sau có người lớn tiếng hô.

Đám đông xôn xao.

Giọng nói này là? Phùng Nhất Thông dẫn đầu reo lên kinh ngạc vui mừng: “Phụ đạo viên.”

Nhậm Sùng Đạt đẩy đám đông ra, từ khe người chen vào phòng trị liệu, mồ hôi đầy đầu. Được lắm. Nữ học bá lớp hắn bây giờ tuyệt đối là nhân vật lớn rồi, nhìn xem có bao nhiêu người quan tâm kìa.

Rút khăn tay ra lau mồ hôi trên đầu, Nhậm Sùng Đạt lại đến gần học sinh hỏi: “Em sao thế này? Tại sao trở về không báo cho tôi? Sao lại ngất xỉu ở bệnh viện?”

“Cô ấy hiến máu. Anh mau hỏi người nhà cô ấy hiện đang nằm viện ở đâu? Tại sao lại để cô ấy hiến máu? Cô ấy đã hiến tổng cộng bao nhiêu máu mà lại ngất thành ra thế này?” Vu Học Hiền thúc giục vị phụ đạo viên này phải bắt học sinh nói thật.
  Học sinh hiến máu, người nhà nằm viện. Nhậm Sùng Đạt nhận được những tin tức mới nhất này, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, dường như có thể đoán ra ngay người nhà của bạn học Tạ đang ở đâu.

Chết rồi, là Quốc Trắc sao? Mặt Nhậm Sùng Đạt giật mình, im lặng.

“Sao anh không nói? Không tiện phê bình cô ấy à?” Vu Học Hiền thấy anh ta im lặng, lại thúc giục, tò mò hỏi.

Nhậm Sùng Đạt là đang liên tưởng đến chuyện cách đây không lâu mình vừa mới âm thầm lên kế hoạch thực tập tương lai ở Quốc Trắc cho bạn học Tạ, giấu giếm đám người Quốc Hiệp này.

Người xung quanh dần dần phát hiện ra biểu cảm khác thường của anh ta.

Tạ Uyển Oánh quay đầu lại cùng những người khác nhìn phụ đạo viên đầy nghi vấn nghĩ, Thầy Nhậm lẽ nào biết người nhà cô đang ở bệnh viện nào sao? Tại sao lại che che giấu giấu giống cô vậy?
  “Anh nói đi, anh đang giấu bí mật gì?” Bác sĩ Giang đứng gần nhất, một tay vặn người Nhậm Sùng Đạt lại, chất vấn.

“Không có.” Nhậm Sùng Đạt đáp khẽ.

Mấy bạn học có mặt tại hiện trường nhìn biểu cảm trên mặt chưa từng có của phụ đạo viên, giật mình nghĩ nghĩ, Phụ đạo viên của họ thế mà lại không giỏi nói dối.

Nhậm Sùng Đạt mồ hôi chảy ròng ròng, sớm biết thế này đã không đến, hỏi thăm rõ tình hình rồi hãy đến. Dù sao học sinh ở bệnh viện có cả đống thầy cô lâm sàng chăm sóc, chắc chắn không xảy ra chuyện gì lớn.

Vốn dĩ mọi người muốn moi bí mật của bạn học Tạ, bây giờ lại chuyển thành tóm anh ta.

Tình thế không ổn, Nhậm Sùng Đạt dùng bài chuồn đi vệ sinh: “Tôi đi vệ sinh trước đã.”

Ngoài cửa một đám người chặn lại không cho anh ta ra ngoài.

“Trước khi anh chưa nói rõ ràng, chưa nhổ bí mật ra, thì đừng hòng ra khỏi cái cửa này.” Một đám người cảnh cáo anh ta.

Người của Quốc Hiệp tức giận nghĩ, Người này quá đáng, định giấu diếm bí mật gì trước mặt bọn họ chứ. Không dám nói, chắc chắn là lén lút làm “chuyện xấu” rồi.

“Còn cậu nữa.” Thường Gia Vĩ nhướn mày với Hoàng Chí Lỗi đang chuẩn bị lẻn ra ngoài gọi điện thoại cho sư huynh Tào: “Cậu nói xem, Tào Dũng đi đâu rồi.”