Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 1
topicThượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 1 :Trốn tránh từng này năm rồi, chơi đủ chưa?
Tháng ba đến, Bắc Kinh cũng hoàn toàn ấm áp trở lại.
Trong văn phòng tầng hai, Tiểu Dương cung kính báo cáo tiến độ công việc: “Tổng giám đốc Ninh, toàn bộ tài sản của chị ở Bắc Kinh đã được bán hết. Theo chỉ thị của chị, tiền đã chuyển sang tài khoản nước ngoài, hiện tại một phần đã được chuyển, số còn lại sẽ được chuyển nốt vào tài khoản của chị trước năm giờ chiều mai.”
Ninh Thiển mở danh mục tài khoản quốc tế, xác nhận hợp đồng cùng tiền bạc không sai sót, cuối cùng mới thở phào, mỉm cười: “Tiểu Dương, cậu làm rất tốt, tiền thưởng tháng này sẽ gộp chung phát cuối tháng. Còn hai chuyện kia, xử lý thế nào rồi?”
“Thưa Tổng giám đốc Ninh, đã hoàn tất theo ý chị. Đây là căn hộ đã thuê sẵn ở Quảng Châu, còn đây là chỗ chị có thể dừng chân tại Hộ thị.”
Ninh Thiển nhận lấy tập hồ sơ, lật xem từng trang một cách cẩn thận.
Nắng xuân ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng trong trẻo phủ lên dáng ngồi chăm chú của cô. Tiểu Dương lén ngẩng đầu quan sát, lòng thầm cảm thán.
Không nghi ngờ gì, vị nữ sếp trẻ trung, thành đạt của anh ta chính là một mỹ nhân tuyệt sắc. Ngũ quan tinh xảo đến không chê vào đâu, đôi mắt phượng sáng rỡ thoáng qua đã chất chứa vẻ tinh nghịch, nơi khóe môi luôn là nụ cười tự tin kiêu ngạo. Mái tóc nâu uốn sóng dài đến thắt lưng khiến dung nhan ấy càng thêm diễm lệ, đẹp đến mức khiến người ta khó lòng quên nổi chỉ sau một lần nhìn thấy.
Xem xong tài liệu, Ninh Thiển khẽ gật đầu, tán thưởng: “Được lắm, đủ kín kẽ. Ngày mai chuẩn bị xe, mấy hôm nữa chúng ta xuất phát đi Quảng Châu.”
Tiểu Dương vội thu lại mạch suy nghĩ miên man, đáp nhanh: “Vâng.”
Chờ người rời khỏi, Ninh Thiển lại kiểm tra tài khoản và hồ sơ lần nữa, lúc chắc chắn không có vấn đề gì mới nở nụ cười hài lòng. Có trong tay số tiền này, đi đến đâu Ninh gia cũng chẳng thể quản nổi cô. Muốn ép cô dâng mình cho một lão già? Nằm mơ!
Tám năm trước bọn họ đã bán cô một lần, giờ lại còn mơ tưởng bán thêm lần nữa? Thật nực cười!
Trong lòng mắng chửi nhà họ Ninh đến máu chó xối xả, Ninh Thiển chỉ thấy cả người sảng khoái. Cô nhấc chân đặt lên bàn, thong dong xoay một vòng trên ghế, tâm tình vui vẻ.
Nheo mắt nhìn cành lá xanh mướt ngoài cửa sổ, cô khẽ thở dài, bầu trời này, ngày càng đẹp hơn rồi.
Có lẽ vì sắp được nói lời vĩnh biệt với Bắc Kinh, nên tối hôm đó lúc về nhà, bước chân của Ninh Thiển cũng nhẹ bẫng hơn thường ngày. Hiếm hoi, cô còn đích thân xuống bếp, tự tay nấu bữa cơm cuối cùng nơi này.
Khung cảnh này, vốn rất hợp để mở một chai rượu vang chúc mừng. Nhưng chưa đến giây phút cuối cùng, chẳng ai biết kết cục sẽ ra sao. Nửa chừng mà đã bật sâm-panh thì tuyệt không phải thói quen tốt.
Cố đè nén cơn háo hức, Ninh Thiển vừa ngân nga khe khẽ vừa thưởng thức bữa cơm ngon lành, sau đó liền đi tắm.
Đang thả lỏng tận hưởng làn nước ấm, chiếc điện thoại đặt bên cạnh bỗng reo vang phá vỡ yên tĩnh.
Ai lại gọi điện muộn thế này?
Ninh Thiển nhíu mày, lau khô tay với lấy máy. Thấy là số của Lê Uyển, cô thoáng ngạc nhiên, ngay sau đó vui mừng hẳn lên, vội ấn nghe máy. Tốt quá rồi, nhất định là Uyển Uyển đã nghĩ thông suốt!
Quả nhiên, trong điện thoại, Lê Uyển đồng ý rời khỏi nơi này, chỉ hỏi khi nào có thể đi.
Ninh Thiển vốn đã chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện, liền hớn hở đáp: “Ngày mai được không? Sáng mai tớ qua đón cậu.”
“Càng sớm càng tốt.”
Chỉ qua giọng nói, Ninh Thiển cũng nghe ra được sự bất thường. Cô lập tức nghi ngờ Chu Cẩn Ngôn lại giở trò gì, bèn sốt ruột hỏi: “Sao thế, Uyển Uyển? Tên khốn Chu Cẩn Ngôn đó lại làm gì cậu à?”
Nhưng Lê Uyển không muốn nói thêm, chỉ né tránh mà nhỏ giọng: “Không có… Tớ chỉ muốn rời đi thôi.”
Cô ấy đã nói vậy, nhưng Ninh Thiển sao có thể thực sự coi như không? Muốn an ủi thêm, song Lê Uyển đã nhanh chóng cúp máy.
Nhìn màn hình bị ngắt, Ninh Thiển vừa bất lực vừa bực bội. Lê Uyển và Chu Cẩn Ngôn đúng là một đoạn nghiệt duyên, dây dưa gần hai năm, cuối cùng vẫn thành ra thế này!
Cô sớm biết Chu Cẩn Ngôn chẳng phải thứ gì tốt đẹp, giờ xem ra đúng là đồ cặn bã. Lê Uyển đã sang tận nước ngoài, bắt đầu cuộc sống mới bên Lương Tuấn Bạch, vậy mà hắn vẫn ép buộc kéo về, bám dai như đỉa.
Rõ ràng chẳng làm được việc gì ra hồn, thế mà cứ phóng đại đôi ba chuyện nhỏ nhặt, khoe khoang bản thân tình sâu nghĩa nặng.
Đúng là loại đàn ông khốn nạn! Chỉ cần nhớ tới bộ dạng tiều tụy, u ám của Lê Uyển lúc vô tình gặp trên phố mấy hôm trước, lửa giận trong lòng Ninh Thiển lại bốc lên. Cô nghiến răng mắng Chu Cẩn Ngôn hồi lâu, đến khi ngực thở đều mới thấy dễ chịu hơn.
Kéo khăn tắm quấn quanh người, Ninh Thiển vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Sắp xếp đâu vào đó, cô nằm xuống giường, theo thói quen mở điện thoại xem.
Quả nhiên như thể có người chờ sẵn, ngay giây sau, màn hình nhảy ra một tin nhắn.
“Chị, chị thật xinh đẹp.”
Chị?
Tim Ninh Thiển khẽ run, còn chưa kịp tắt điện thoại thì trong khung tin nhắn đã hiện thêm một tấm ảnh.
Là ảnh cô vừa tắm xong!
Trong khoảnh khắc ấy, toàn thân Ninh Thiển nổi da gà, rùng mình ớn lạnh. Ký ức vốn đã bị chôn vùi bỗng ồ ạt tràn về.
Là hắn sao?
Hắn đã quay lại rồi ư?
Hắn vẫn luôn dõi theo cô?
Hắn vẫn luôn giám sát từng cử động của cô sao?
Hắn đang ở đâu? Vẫn ở Bắc Kinh, hay đã ở…
Ninh Thiển gắng ép mình đè nén nỗi sợ hãi, nhảy xuống giường, nắm chặt gậy gôn trong góc, ánh mắt căng thẳng quét từng tấc một khắp căn hộ.
Trong nhà không có tủ, không bàn che chắn, thậm chí rèm cửa cũng chỉ là rèm lá, mọi thứ phơi bày rõ ràng, gần như chẳng có chỗ nào có thể ẩn nấp.
Hắn ở đâu?
Đang trốn chỗ nào?
“Đinh——”
Tiếng báo tin nhắn vang lên.
“Chị, chị đang tìm cái gì vậy?”
Dòng chữ này triệt để châm ngòi cho nỗi kinh hoàng trong lòng Ninh Thiển. Cô hốt hoảng ném điện thoại, vội vàng thay quần áo, chẳng buồn để ý đang nửa đêm, xách túi lái xe thẳng tới điểm hẹn với Lê Uyển.
Xác nhận chắc chắn không có ai bám theo, Ninh Thiển lập tức đổi sang điện thoại mới. Cô dán mắt nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, khi chắc chắn không còn tin nhắn nào gửi đến nữa, thần kinh căng như dây đàn mới dần lơi đi.
Nhưng tâm trí vẫn rối loạn. Cô không biết Trần Thiên Dã đã tìm ra số của mình bằng cách nào, từ khi nào đã gắn camera giám sát trong nhà.
Rốt cuộc hắn biết bao nhiêu?
Hắn đang ở đâu?
Từ khi nào hắn đã bắt đầu dõi theo cô?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một chuỗi câu hỏi ập đến khiến tim Ninh Thiển rối loạn.
Cả đêm ấy, cô không tài nào chợp mắt. Nhận được những tin nhắn đầy tính rình rập như vậy, dù muốn ngủ cô cũng chẳng dám, huống hồ chi nằm gà gật trên xe cũng chẳng thoải mái gì. Thế là cô chỉ mở to mắt, cắn răng chịu đựng từng phút một.
Sáu giờ sáng, trời còn chưa kịp sáng rõ, trên con phố vắng mới xuất hiện bóng dáng Lê Uyển. Cô đeo ba lô, vừa đi vừa lo lắng ngó nghiêng tìm xe.
Thấy người đến, Ninh Thiển bất chấp cơn mệt mỏi, vội bật đèn cảnh báo chớp nháy để ra hiệu. Khi Lê Uyển vừa ngồi vào xe, Ninh Thiển lập tức nói ra những điều vừa nghĩ kỹ suốt cả đêm.
“Uyển Uyển, nghe tớ nói. Cái thằng em trai kia không biết bằng cách nào đã lần ra tin tức của tớ, rất có thể nó sẽ tìm đến bắt tớ đi. Để tránh rắc rối, chúng ta tạm thời tách ra. Cậu cứ đi thẳng đến Quảng Châu, tớ vòng qua Thượng Hải, cắt đuôi nó xong sẽ đến gặp cậu.”
Vốn đã từng nghe Ninh Thiển kể về đứa em trai tính tình ngông cuồng quái gở ấy, sắc mặt Lê Uyển lập tức trở nên căng thẳng, giọng run run: “Thiển Thiển, có phải tớ lại làm phiền cậu rồi không?”
“Không đâu, cậu đừng lo.”
Ninh Thiển lắc đầu, cố giữ vẻ bình tĩnh: “Chốc nữa sẽ có tài xế của tớ tới đón cậu, cậu chỉ cần yên tâm lên xe. Người đó là người thân tín của tớ, tuyệt đối sẽ không tiết lộ hành tung của cậu. Anh ta sẽ đưa cậu đến Quảng Châu an toàn.”
Rồi cô lấy trong túi ra một chiếc ví dày cộm, nhét vào tay Lê Uyển, dặn dò thêm: “Đến Quảng Châu, cậu cứ tạm thời dùng tiền mặt. Nếu không đủ, trong ngôi nhà tớ thuê sẵn có két sắt, mật mã là ngày sinh của cậu. Bên trong để đủ tiền cho cậu sống thoải mái vài năm. Chỉ cần đến được Quảng Châu, mọi thứ đều sẽ ổn.”
“Cảm ơn cậu…”
Lê Uyển nắm chặt tay cô, xúc động không ngừng nói lời cảm ơn.
Ninh Thiển không có tâm trí để nghe thêm, vội vàng xua tay: “Được rồi, đừng khách sáo. Đi đường cẩn thận, chúng ta gặp lại ở Quảng Châu.”
Sau khi dặn đi dặn lại, chắc chắn không bỏ sót gì, cuối cùng cô mới yên lòng lái xe thẳng lên cao tốc.
Ở Bắc Kinh, chưa bao giờ có khái niệm “không tắc đường”. Dù cô đã đi sớm, vẫn bị kẹt trên đường đến Thượng Hải. Sân bay chỉ còn cách một đoạn ngắn, vậy mà phía trước lại xảy ra tai nạn, khiến xe không thể nhúc nhích.
Chờ mãi, bụng cô đói cồn cào, bất đắc dĩ phải xuống xe, tìm quán gần đó lót dạ bữa sáng. Ăn xong quay lại, từ xa cô thấy vụ va chạm đã được xử lý gần xong, liền vội vã bước nhanh về phía xe, sợ để lâu lại gây cản trở giao thông.
Sắp đi đến nơi, đôi mắt sắc bén của cô lập tức nhận ra bên cạnh chiếc Lexus thấp thoáng quen thuộc của mình, có hai gã đàn ông cao to đứng chặn.
Không cần nghĩ nhiều, cô liền cảm thấy bất an, theo bản năng lùi lại vài bước. Nhưng hai gã kia đã kịp quay đầu, nhìn thấy cô. Không kịp để cô mở miệng, chúng nhanh chóng túm lấy cánh tay, mạnh mẽ nhét cô vào xe.
“Các người làm cái gì thế! Còn có pháp luật hay không! Buông tôi ra…” Ninh Thiển hoảng loạn la hét, nhưng vẫn bị cưỡng ép đẩy lên xe. Lời mắng còn chưa dứt, khi ánh mắt chạm vào bóng dáng người ngồi ở hàng ghế sau, cô nghẹn lại, kinh hoảng đến mức không thốt nổi thành lời.
Người ngồi đó… chính là Trần Thiên Dã!
Bao năm không gặp, hắn đã hoàn toàn khác xa ký ức năm xưa. Ngày ấy, nước da hắn trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt đen thẳm sáng rực, đôi môi đỏ đến khó tin. Dáng vẻ ấy khiến người ta không thể nào quên, nhưng lại chẳng hề mang đến chút nắng ấm tuổi trẻ.
Còn giờ đây, khi nét ngây ngô vụng dại đã được thời gian mài giũa, những đường nét trên khuôn mặt hắn càng trở nên sắc sảo hoàn hảo. Chiều cao vượt trội, thân hình cường tráng, chỉ là trong ánh mắt kia lại chất chứa nhiều hơn sự u ám khó dò.
Hắn ngồi thẳng tắp, bất động, không lên tiếng, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm ấy dõi thẳng vào cô.
Ninh Thiển run rẩy ép sát lưng vào cửa xe, môi khẽ run, nếu có thể, cô chỉ muốn chạy xa khỏi hắn hàng vạn dặm.
Trần Thiên Dã cứ thế nhìn cô, rồi rốt cuộc cũng cử động. Hắn ghé sát lại, vươn tay siết chặt, giam hãm cô giữa cánh cửa và lồng ngực mình.
Ninh Thiển sững sờ. Trong ký ức, vóc dáng hắn luôn gầy gò, mảnh khảnh. Nhưng năm tháng đã biến cậu thiếu niên gầy yếu ấy thành một người đàn ông trưởng thành, vai rộng ngực vững, vòng tay rắn chắc khiến cô không còn đường lùi. Khoảng cách gần đến mức, hơi thở trong lành trên người hắn phảng phất quanh cô.
Trong thoáng ngẩn ngơ, cằm cô đã bị hắn kẹp chặt. Hơi thở ấm nóng phả bên tai, giọng nói nhẹ nhàng rơi xuống: “Chị, tôi rất nhớ chị.”
Lời nói như tiếng thì thầm dịu dàng, nhưng hơi thở phả bên tai lại khiến toàn thân cô run lên, nổi da gà. Cô bản năng muốn tránh, song vòng tay hắn lại siết chặt hơn nơi eo, sức lực quá mạnh khiến cô có ảo giác như xương sườn sắp bị bẻ gãy.
Giọng hắn trầm thấp, nhịp điệu chậm rãi, chẳng nghe ra chút cảm xúc, cứ thế vang lên sát bên tai: “Chị à, trốn tôi bao nhiêu năm như vậy… đã chơi đủ chưa?”
Trong lòng Ninh Thiển dâng lên nỗi sợ hãi, cô hoảng loạn đẩy hắn ra. Nhưng người đàn ông trước mắt đã chẳng còn là cậu thiếu niên gầy yếu năm nào, chẳng những không hề nhúc nhích, mà còn siết chặt hơn nữa.
Chiếc xe từ từ khởi động.
Trái tim Ninh Thiển thắt lại, cô gào lớn: “Thả tôi xuống! Đây là bắt cóc, anh có biết không! Trên đời có ai như anh không? Mau dừng xe lại!”
Trần Thiên Dã chẳng đáp, chỉ rút ra một chiếc khăn ướt, bịt chặt lấy mũi miệng cô.
Đôi mắt Ninh Thiển trừng to kinh hãi, chưa kịp phản ứng đã hít phải vài hơi. Hơi thở gấp gáp, đầu óc choáng váng, thân thể mất dần sức lực. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chìm vào hôn mê, thứ cô nhìn thấy là một đôi mắt thâm trầm, tối tăm, hung mãnh như sói dữ đang giam cầm con mồi.