Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 633
topicXuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 633 :Trẫm chính là thiên hạ (13)
Editor: Tieen
Chương 633: Trẫm chính là thiên hạ (13)
Tô Mộc nhìn bóng lưng hắn đóng cửa rời đi, môi khẽ nhếch lên.
【 Ký chủ, thú vị không? 】
Ký chủ có mở khóa những điều thú vị hơn kiếm tiền sao?
Đùa giỡn với hồn phách không hề có ký ức của Phủ Hi đại nhân.
"Cũng được."
Thiết lập thế giới này đặc biệt thú vị.
Ngoại trừ kiếm tiền và tranh bá, thêm một trò tiêu khiển như vậy cũng không tồi.
Cửu Thiên Tuế: Cho dù như vậy, ký chủ chủ động đặt sự chú ý lên người đối tượng nhiệm vụ, nó cũng là cảm ơn trời đất.
Sắc trời dần dần tối, Dung Dữ chưa về, Tô Mộc bảo cung nhân đi tìm, cung nhân rất nhanh đã trở lại, nói cho Tô Mộc biết, Dung Dữ ở cùng với nam tử tuyển tú bên kia.
Kết quả nửa đêm, cung nhân đến báo, nói nam tử cùng phòng Dung Dữ vội vàng sai người đi tìm thái y.
Tô Mộc vừa nghe, hóa ra lại bị bệnh.
Mặc áo choàng đi qua.
Nam tử trong phòng nhìn thấy Tô Mộc, ngẩn người, sau đó vội vàng hành lễ.
"Khởi." Tô Mộc nói xong, đi về phía bên giường, đưa tay dò xét Dung Dữ, giống như tình huống lúc trước.
Nuôi một khoảng thời gian ngắn, cho rằng một đêm không uống thuốc, hẳn là có thể chống đỡ được, kết quả không nghĩ tới thân thể này yếu như vậy.
Hai mắt Dung Dữ khẽ mở ra, mông lung nhìn thấy là Tô Mộc, nghiêng đầu, không nhìn cô.
"Há miệng." Tô Mộc từ không gian lấy viên thuốc ra.
Dung Dữ nghiêng đầu vờ không nghe thấy.
Hắn không cần nàng bố thí!
"Hay là ngươi đang chờ mong trẫm đút ngươi uống?"
Dung Dữ: !?
Hắn biết, nàng nói đút uống, nhất định không phải là đút bình thường.
Khẽ mở môi, uống thuốc xuống.
Hương vị đắng chát truyền vào trong miệng, nhưng cũng không thể chống lại sự khó chịu choáng váng giờ phút này.
"Sương Nguyệt Quy Mạch, ngươi muốn làm gì!?" Dung Dữ cảm giác được thân thể mình bay lên, suy yếu hét giận.
Tô Mộc ôm hắn, nói: "Đưa ngươi trở về."
"Cung tiễn bệ hạ." Nam tử trong phòng nhìn Tô Mộc ôm Dung Dữ rời đi, đáy mắt kinh ngạc càng sâu.
Bệ hạ và Dung Dữ...
Ngày hôm sau, Dung Dữ hạ sốt, mà tin tức Tô Mộc đêm qua ôm Dung Dữ trở về phòng truyền ra giữa các công tử.
Kết hợp với chuyện trước đó, mọi người trong Cung Uyển tuyển tú, thái độ đối với Dung Dữ không giống nhau, có người lấy lòng, có người đỏ mắt, có người khinh thường, cũng có người thái độ không thay đổi.
Dung Dữ không để ý tới, bởi vì hắn biết, mình chỉ là bị Sương Nguyệt Quy Mạch lợi dụng mà thôi.
Mà thái độ của Tô Mộc đối với Dung Dữ, quan viên trên triều đình đều đã nhận được tin tức.
Các loại nghi ngờ cách làm của Tô Mộc.
Đều bẩm báo thái độ chờ đợi không tỏ thái độ.
Thừa tướng ngày đó quỳ đến ngất xỉu, cũng không thể nhìn thấy bệ hạ, mà bị người đỡ trở về, hiện tại còn đang nằm trong phủ Thừa tướng.
Tô Mộc đối với tình thế của Sương Nguyệt quốc sau khi hiểu rõ, quyết định đến chợ kinh thành dạo một vòng.
Phái người gọi Dung Dữ lại đây.
Lúc Dung Dữ lại đây, phía sau còn có Tiểu Cừu, lúc đến ngoài điện, Tiểu Cừu ngao ngao nhào về phía trong điện.
Lúc Dung Dữ vào điện, nhìn thấy Tiểu Cừu đang đứng bên cạnh Tô Mộc, đáy mắt lóe sáng nhìn cô.
Cô mặc một bộ thường phục thêu hoa huyền sắc, khí vũ bất phàm.
Dung Dữ mặc dù đáy lòng có nghi hoặc, nhưng cũng không chủ động mở miệng chờ đợi.
"Bồi ta ra khỏi cung một chuyến."
Hắn không đồng ý thì như thế nào, cuối cùng còn không phải phải tuân theo mệnh lệnh.
Dung Dữ cũng bị Tô Mộc yêu cầu thay đổi một thân xiêm y.
Cùng một màu sắc với cô.
Thoạt nhìn giống như...
Dung Dữ rũ mắt, che dấu dị sắc trong đáy mắt.
Ra khỏi cổng cung.
Tô Mộc mang theo Dung Dữ xuống xe ngựa, hai người đi ở đường phố kinh thành nhộn nhịp, cho dù đi lạc, ở nơi đông đúc chen chúc này, cũng không dễ tìm.
Dung Dữ nhìn Tô Mộc bên cạnh, tính toán xác suất mình chạy trốn lớn bao nhiêu.