Dòng Máu Của Rồng - Chương 110
topicDòng Máu Của Rồng - Chương 110 :TỦY CHÂU
- Chậc, mười cái tên đầu bảng đó... ai nấy, không một ngoại lệ, đều là Hợp Thể kỳ cường giả. Thật sự là quá kinh khủng, quá mức tưởng tượng!
Minh Long không thể không thành tâm cảm thán. Đây là những tồn tại chỉ nghe tên đã thấy áp lực, huống hồ gì họ đều còn rất trẻ.
Bên trong thức hải, Ngọc Nhi cũng lên tiếng, giọng điệu mang theo sự đồng tình hiếm thấy:
- Đúng vậy, không hề sai. Cho ngươi xem cái Tuyệt Thế Bảng này, cũng coi như là một cơ hội để cho ngươi được mở mang tầm mắt đôi chút. Để ngươi hiểu rõ thế giới bên ngoài này rộng lớn đến nhường nào, thiên tài nhiều như lá rụng mùa thu.
Giọng nàng chợt trở nên nghiêm túc hơn:
- Ngươi chớ nên ỷ vào việc bản thân may mắn mang trong mình Cấm Kỵ mà sinh lòng lơ là, tự mãn. Nếu ngươi không biết phấn đấu, sớm muộn gì cũng bị những thiên tài chân chính này bỏ lại phía sau, thậm chí là nghiền nát.
Lời nhắc nhở này, giống như một tiếng chuông cảnh tỉnh, đánh thẳng vào tâm tư sâu thẳm nhất của Minh Long. Hắn bất giác siết chặt hai nắm tay lại, móng tay gần như đâm cả vào lòng bàn tay. Một ngọn lửa kiêu hãnh không cam chịu và ý chí chiến đấu mãnh liệt bỗng nhiên bùng lên trong lồng ngực hắn.
- "Đúng rồi!" Hắn tự nhủ thầm trong tâm thức, giọng nói kiên định:
- Ta... bản thân ta đang mang Cấm Kỵ, là một tồn tại độc nhất vô nhị. Chỉ cần ta chịu cố gắng, chỉ cần ta không ngừng tu luyện, một tương lai không xa... chắc chắn ta cũng sẽ...
Ánh mắt hắn, xuyên qua lớp mặt nạ đỏ thẫm, một lần nữa như hướng về cái tên đang ngự trị kiêu hãnh ở vị trí đầu bảng kia, một cái tên bí ẩn mang tên Vạn Lý Sầu.
- Ha ha ha... Tốt! Tốt! Có chí khí!
Tiếng cười sảng khoái, đầy vẻ hài lòng của Ngọc Nhi đột nhiên vang vọng trong thức hải, cắt đứt dòng suy nghĩ của Minh Long. Dường như nàng rất vui khi thấy được phản ứng này từ hắn:
- Cứ giữ vững tinh thần đó, cố lên!
Vừa dứt lời, nàng phất tay một cái trong không gian ý thức. Cảm giác về bảng danh sách "Tuyệt Thế Bảng" vừa rồi hoàn toàn biến mất, không để lại dấu vết.
- Được rồi, tạm gác chuyện này lại. - Giọng Ngọc Nhi quay lại vẻ bình thường, thúc giục:
- Giờ thì tiếp tục tập trung vào mục đích chính của ngươi đi, buổi đấu giá sắp thực sự bắt đầu rồi.
Minh Long cũng hít một hơi thật sâu, tạm thời đè nén lại những cảm xúc đang dâng trào. Hắn điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục đưa mắt chăm chú quan sát tình hình dưới sảnh đấu giá rộng lớn.
Qua bức tường pha lê trong suốt, hắn thấy Bách Thiều, sau khi tạo ra sự xôn xao với danh xưng Huyền Ảnh tiên tử của mình, lúc này đang đứng trên sân khấu trung tâm, bắt đầu thao thao bất tuyệt, phổ biến lại những luật lệ của buổi đấu giá hôm nay.
Đại ý nội dung của các quy tắc này cũng không có gì mới lạ hay khó hiểu cả.
Đầu tiên và quan trọng nhất, vẫn là quy tắc muôn thuở, người nào ra giá cao hơn, người đó sẽ giành được vật phẩm.
Thứ hai, Bách Bảo Các cũng rất linh động, cho phép người tham gia có thể dùng những vật phẩm khác có giá trị tương xứng, thay thế cho linh thạch để tiến hành đấu giá, miễn là những vật phẩm đó phải được chuyên gia của Bách Bảo Các thẩm định và chấp thuận.
Thứ ba, ngoài những vật phẩm do Bách Bảo Các chuẩn bị, buổi đấu giá sẽ còn có một tiết mục đấu giá tự do đặc biệt dành cho các khách tham dự. Bất kỳ ai có bảo vật gì tốt mà bản thân không dùng đến, cần bán, thì đều có thể bước lên đăng ký với ban tổ chức để được đưa vật phẩm của mình lên sàn đấu giá.
Cuối cùng, Bách Thiều nhấn mạnh rằng toàn bộ quá trình diễn ra đấu giá, từ khâu thẩm định đến lúc chốt giá, sẽ luôn được thể hiện một cách minh bạch, công khai và công bằng tuyệt đối. Đồng thời, nàng cũng nghiêm giọng cảnh báo, nghiêm cấm mọi hành vi gây sự, phá rối, và đặc biệt là hành vi tranh đoạt vật phẩm của người khác trong phạm vi của Bách Bảo Các.
Nghe xong những quy tắc nghiêm ngặt, Minh Long, đang ngồi ung dung trong phòng riêng, chỉ khẽ chép miệng một cái. Hắn thầm nghĩ, với những quy tắc răn đe vừa được Bách Thiều đưa ra, lại cộng thêm thế lực khổng lồ, danh tiếng lẫy lừng như Bách Bảo Các đứng ra bảo kê, thì đúng là chỉ có ma nào khùng điên, hay là kẻ nào đã chán sống, mới dám cả gan làm càn, gây rối, hay có ý đồ tranh đoạt ở một nơi như thế này. Sự răn đe đó không chỉ là lời nói suông.
Một lát sau, khi những lời phổ biến luật lệ đã dứt và toàn bộ sảnh đấu giá, cả khán đài rộng lớn bên dưới lẫn các phòng riêng biệt trên tầng cao, đã hoàn toàn yên vị, không còn một tiếng xì xào nào nữa, tất cả đều chìm vào sự im lặng chờ đợi. Đó cũng chính là thời điểm Bách Thiều chính thức công bố vật phẩm đầu tiên, mở màn cho buổi đấu giá.
Ánh mắt quyến rũ của nàng liếc vào phía trong cánh gà sân khấu, ra hiệu bằng một cái gật đầu nhẹ nhàng mà đầy uy quyền.
Ngay lập tức, hai thị nữ của Bách Bảo Các, vẫn trong bộ y phục đỏ thẫm duyên dáng, bước ra với những bước chân uyển chuyển, nhẹ nhàng. Họ cùng nhau cẩn thận bê một chiếc hộp gỗ được phủ vải lụa đỏ, đặt nó lên chiếc bàn trưng bày bằng ngọc thạch, ngay vị trí trung tâm cạnh Bách Thiều.
Giọng nói của Bách Thiều lại một lần nữa vang lên, thanh âm trong trẻo được linh lực khuếch đại, rõ ràng truyền đến tai của mỗi một người có mặt tại đây, dù là ở góc khuất nhất:
- Thưa quý vị, Bách Thiều sau đây xin được trân trọng công bố vật phẩm đầu tiên được Bách Bảo Các chúng ta mang ra đấu giá trong kỳ hội long trọng lần này.
Dứt lời, tấm vải lụa đỏ thẫm che đậy được một trong hai thị nữ nhẹ nhàng nhấc ra, và nắp của chiếc hộp gỗ quý cũng được từ từ mở ra ngay trước ánh mắt của hàng ngàn người.
Toàn trường, kể cả Minh Long đang ngồi thoải mái trên chiếc ghế êm ái trong phòng riêng số 69, đều lập tức dồn toàn bộ sự chú ý, chăm chú quan sát, không muốn bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào.
Bên trong chiếc hộp, đặt trên một tấm lót nhung đen tuyền, là một viên minh châu to gần bằng nắm tay của một đứa trẻ sơ sinh. Nó không phải là loại rực rỡ chói lòa, mà đang liên tục phát ra những luồng sáng bạc lấp lánh, huyền ảo, tinh thuần và dịu mắt, tản mát ra một luồng linh khí vô cùng tinh khiết.
Bách Thiều mỉm cười đầy chuyên nghiệp, bắt đầu phần giới thiệu của mình, giọng nói mang theo một sự tự tin tuyệt đối vào giá trị của vật phẩm:
- Vật phẩm này có tên là "Bạch Hổ Tủy Châu."
Nàng bắt đầu giải thích cặn kẽ nguồn gốc và giá trị của nó:
- Như quý vị ở đây có lẽ đã biết, đối với Yêu Hổ tộc, sau khi họ qua đời, hầu hết đều giống như phần lớn các yêu tộc khác. Toàn bộ tinh túy tu luyện cả một đời của họ sẽ được lưu lại và ngưng tụ dưới dạng một viên yêu đan.
- Tuy nhiên. - Giọng nàng bỗng nhấn mạnh một cách dứt khoát, thu hút sự chú ý của toàn trường:
- Đối với huyết mạch Bạch Hổ, thì lại hoàn toàn khác biệt. Bạch Hổ là huyết mạch cao quý bậc nhất, là loài đứng đầu, là vua của các loài yêu hổ. Vậy nên, cấu tạo cơ thể và cách thức vận hành tu vi của họ cũng sẽ có phần đặc biệt, vô cùng khác biệt so với các nhánh Yêu Hổ thông thường.
Nàng tiếp tục giải thích sự khác biệt chí mạng đó:
- Tu vi cả đời của một cá thể Bạch Hổ sẽ được khảm sâu vào tận trong cốt tủy, hòa làm một với từng đốt xương cốt của họ. Chính vì lý do này, mỗi khi một cá thể Bạch Hổ không may qua đời, tu vi cả đời đó cũng sẽ theo đó mà tan biến vào hư vô, chứ tuyệt đối không thể hình thành yêu đan.
Nàng kết luận một cách chắc chắn:
- Chính vì vậy, việc sở hữu được yêu đan của Bạch Hổ là chuyện gần như không thể, là điều mà không ai có thể làm được.
Ánh mắt Bách Thiều lóe lên, nàng duyên dáng vươn ngón tay thon dài, chỉ vào viên minh châu đang tỏa sáng lấp lánh trên bàn:
- Tuy nhiên, Bách Bảo Các chúng ta lần này lại vô cùng may mắn, do một cơ duyên đặc biệt mà có được một thứ còn quý giá hơn cả yêu đan vạn lần, đó chính là một viên Bạch Hổ Tủy Châu.
- Nó chính là sự kết tinh kỳ diệu và vô cùng hiếm hoi từ toàn bộ tu vi của một vị yêu Bạch Hổ đã chết từ cách đây rất lâu, do một nguyên nhân mà chúng ta không thể nào biết rõ.
Nàng thành thật công bố:
- Chúng ta chỉ biết rằng, khi đội khai quật của Bách Bảo Các phát hiện ra di cốt của vị yêu thú này, thì viên minh châu đã ở trong trạng thái kết tinh hoàn hảo, nằm gọn bên trong cốt tủy của vị Bạch Hổ đó.
Bách Thiều đưa ra thông tin quan trọng nhất, làm cả khán đài lập tức xôn xao bàn tán:
- Qua quá trình thẩm định kỹ lưỡng và vô cùng cẩn trọng của các chuyên gia Bách Bảo Các, chúng tôi đã xác nhận, vị yêu Bạch Hổ này, khi còn tại thế, là một Lục giai yêu thú sơ kỳ. Và viên Bạch Hổ Tủy Châu này, đang lưu giữ lại toàn bộ tinh túy tu vi của vị cường giả yêu tộc đó. Có thể nói, đây là một bảo vật quý hiếm vô cùng!
Ngay khi những lời giới thiệu cuối cùng của Bách Thiều vừa dứt, toàn bộ sảnh đấu giá khổng lồ phía dưới lập tức trở nên xôn xao, vỡ òa trong vô số tiếng bàn tán kinh ngạc:
- Trời đất, tủy châu của Bạch Hổ à? Là tủy châu của Bạch Hổ thật đấy!
- Không tầm thường chút nào a! Đây là thứ gần như không thể cầu chỉ có thể ngộ.
- Còn phải để ngươi nói sao? Đó là tủy châu của một vị Bạch Hổ Lục giai sơ kỳ đó! Lục giai! Thứ này chắc chắn là không rẻ rồi, giá của nó sẽ là một con số trên trời a!
Trong khi đám đông tu sĩ nhân loại còn đang chấn động về giá trị, thì ở các góc khác, những cường giả đến từ các yêu tộc lớn nhỏ khác nhau, bất kể là huyết mạch gì, cũng đồng loạt trở nên hít thở không thông.
Trong mắt họ, viên tủy châu kia còn mang một ý nghĩa kinh khủng hơn.
- Đùa sao? Đó là một viên tủy châu hoàn chỉnh của một vị yêu thú Lục giai!
- Một khi sở hữu nó và có thể thành công luyện hóa được toàn bộ tinh túy bên trong... há chẳng phải con đường trở thành Lục giai cường giả chỉ là vấn đề sớm muộn hay sao?
- Trời ạ, mới chỉ là vật phẩm đầu tiên mang tính khai vị mà Bách Bảo Các đã chịu chi đến mức này rồi. Buổi đấu giá hôm nay, thật sự là quá náo nhiệt, quá đáng mong chờ!
Đứng trên sân khấu, Bách Thiều mỉm cười hài lòng trước phản ứng sôi trào của toàn trường. Nàng chờ cho tiếng xôn xao lắng xuống một chút, rồi mới cất giọng thanh thúy, mang theo một tia tiếc nuối:
- Tuy nhiên, quý giá là vậy, nhưng Bách Bảo Các chúng ta xem như là vô duyên với viên Bạch Hổ Tủy Châu này. Hôm nay đem ra đấu giá, cũng là để tìm được một vị chủ nhân thích hợp, người có thể phát huy tối đa giá trị của nó.
Nàng dừng lại, ánh mắt phượng đảo một vòng quanh sảnh, rồi dõng dạc tuyên bố:
- Giá khởi điểm cho Bạch Hổ Tủy Châu... sẽ là 3000 linh thạch thượng phẩm!
Con số 3000 vừa thốt ra còn chưa kịp để ai định thần...
- TA TRẢ BỐN NGÀN!
Lời của Bách Thiều vừa mới dứt, thậm chí âm cuối còn chưa tan hết, một giọng nói ồm ồm, đầy uy lực và không chút do dự đã vang lên, áp đảo mọi âm thanh trong sảnh.
Toàn trường lập tức đổ dồn ánh mắt về phía vừa phát ra âm thanh.
Chỉ thấy ở một hàng ghế gần sân khấu, là một nam tử thân khoác lông thú dày, không cài áo, để lộ lồng ngực vạm vỡ. Vẻ ngoài của hắn trông vô cùng oai vệ và cũng rất tuấn tú, nhưng thứ gây chú ý nhất là đôi đồng tử ánh lên màu nâu đậm, sâu thẳm và mang theo một sự hoang dã khó tả.
Chỉ trong giây lát, một vài người tinh mắt đã nhanh chóng nhận ra thân phận của người này. Những tiếng rì rầm bàn tán lập tức nổi lên, nhưng lần này là truyền âm cho nhau:
- Thì ra là thiếu thành chủ Hắc Mạc của Hắc Hổ Thành!
- Hắc Hổ Thành là một trong những thế lực yêu thú hiếm hoi và mạnh mẽ tại Nam Tinh Đại Lục này, cũng gọi là có thanh thế rất lớn.
- Nghe nói Hắc Mạc thiếu chủ này mới 123 tuổi mà đã là Tứ giai yêu thú viên mãn, thiên phú kinh người. Phụ thân của hắn, Thành chủ Hắc Hổ Thành, lại càng là một vị Ngũ giai yêu thú trung kỳ đáng sợ.
- Bọn họ đều là Hổ Tộc chính thống, bây giờ nhìn thấy Bạch Hổ Tủy Châu, bảo sao không khỏi thèm khát mà vội vã ra giá như vậy a!
Bách Thiều, với nụ cười chuyên nghiệp vẫn giữ trên môi sau cú ra giá đầu tiên, lập tức nắm bắt cơ hội, cất cao giọng:
- Vị công tử Hắc Mạc thiếu chủ này đã ra giá 4000 linh thạch thượng phẩm! Rất dứt khoát! Không biết có vị nào...
Lời của Bách Thiều thậm chí còn chưa kịp dứt, nàng còn chưa kịp hỏi câu tiếp theo để kích thích không khí.
Ngay lập tức, một thanh âm khác, có phần sắc bén và mang theo ý nhàn nhã, vang lên từ một phía sau, cố ý cắt ngang lời nàng:
- 5000 linh thạch thượng phẩm.
Nghe thấy giá bị đè lên ngay lập tức, Hắc Mạc, người vừa mới ra giá, vội vàng quay đầu ra phía sau. Đôi đồng tử màu nâu đậm của hắn đảo mắt một vòng, ánh mắt sắc như dao, nhanh chóng khóa chặt vào người vừa mới ra giá.
Hắn nhanh chóng thấy được kẻ đó. Đó là một tên nam tử có diện mục thư sinh, dáng vẻ trái ngược hoàn toàn với khí chất hoang dã, oai vệ của Hắc Mạc. Tên này có dáng người mảnh khảnh, tay cầm một chiếc quạt xếp, đang ung dung phe phẩy, vẻ mặt như cười như không, đầy khiêu khích.
Trong sảnh đấu giá, những người có chút hiểu biết cũng lập tức nhận ra kẻ này.
- Thì ra là Ngạc Hưng, thiếu thành chủ của Song Ngạc Thành!
- Bản thể của hắn là một Ngạc Ngư yêu thú, tu vi đã đạt Tứ giai viên mãn, bá đạo không kém.
Mọi người đều biết, Song Ngạc Thành và Hắc Hổ Thành, hai thế lực yêu thú này trước giờ luôn tranh đấu gay gắt, không đội trời chung, như nước với lửa. Giờ đây, thấy Hắc Hổ Thành có cơ hội đạt được một món bảo vật huyết mạch trân quý như Bạch Hổ Tủy Châu, bọn người Song Ngạc Thành làm sao có thể cam tâm đứng nhìn đối thủ mạnh lên?
Sự khiêu khích của Ngạc Hưng như châm ngòi cho một cuộc chiến thật sự. Các thế lực yêu thú lớn nhỏ khác, vốn đang do dự, lúc này cũng bắt đầu không thể ngồi yên, hiểu rằng nếu không ra tay thì sẽ mất cơ hội. Hàng loạt tiếng trả giá vang lên liên tiếp:
- 5500 linh thạch thượng phẩm!
- Ta trả 6000 (sáu ngàn)!
- Một vạn!
...
Con số liên tục bị đẩy lên cao, không khí trong sảnh trở nên nóng rực, mỗi lần một cái giá mới được hô lên đều khiến nhiều người hít vào khí lạnh. Cuối cùng, con số điên cuồng lúc này cũng chạm đến một mốc khủng khiếp, sau khi Hắc Mạc, với gương mặt đã có chút đỏ bừng vì tức giận và quyết tâm, cắn răng nghiến lợi, gầm lên một tiếng tuyên bố:
- Năm vạn linh thạch thượng phẩm!
Con số này vừa hô ra, toàn trường lập tức được một phen chiêm ngưỡng sự điên cuồng và tài lực của Hắc Hổ Thành. Mọi người đều hiểu, các thế lực yêu thú tồn tại ở Nam Tinh Đại Lục vốn dĩ không nhiều, nếu có thì đa phần cũng chỉ là các thế lực nhỏ lẻ, tiềm lực có hạn.
Có lẽ, thế lực yêu thú lớn nhất, giàu có nhất và khao khát món đồ này nhất tại kỳ Đấu Giá Hội lần này, chỉ có Hắc Hổ Thành và Song Ngạc Thành mà thôi.
Sau cái giá 5 vạn đầy quyết tâm của Hắc Mạc, tất cả mọi người lúc này đều nín thở, đồng loạt dồn ánh mắt về phía Ngạc Hưng, hóng chờ xem vị thiếu thành chủ thư sinh của Song Ngạc Thành sẽ làm thế nào để đáp trả.
Minh Long, đang ngồi ung dung trong phòng riêng, khẽ nhíu mày quan sát kịch liệt cảnh tranh đoạt giá cả ở phía dưới. Hắn đột nhiên nhận ra một điểm bất hợp lý, liền hướng tâm thần vào thức hải, cất tiếng hỏi:
- Ngọc Nhi, tại sao bọn hắn, rõ ràng chỉ là yêu thú Tứ giai mà đã có thể hóa thành hình người rồi? Ta nhớ không lầm thì phải đạt đến Ngũ giai mới có được khả năng này chứ nhỉ?
Thanh âm của Ngọc Nhi nhanh chóng vang lên, giải đáp thắc mắc của hắn:
- Đó là do bọn hắn đã sử dụng một loại linh dược đặc thù có tên là Hóa Hình Thảo. Thứ này có một công dụng duy nhất, đó là có thể giúp cho yêu thú đã đạt Tứ giai nhưng lại ở dưới Ngũ giai, có thể tạm thời hóa thành hình người trong một khoảng thời gian nhất định. Hóa Hình Thảo này chính là một mặt hàng được vô cùng ưa chuộng và săn lùng ráo riết trong cộng đồng yêu tộc.
Minh Long gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ra. Hắn lại theo thói quen vuốt vuốt cằm, ánh mắt nhìn xuống viên Bạch Hổ Tủy Châu đang tỏa sáng lấp lánh trên đài, tâm trí bắt đầu tính toán.
- Tủy châu của Bạch Hổ cơ à... lại còn là Lục giai...
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn:
- Thứ này, nếu như ta đoạt được, đem về cho Bạch Ảnh luyện hóa thì sao ta?
Như thể đọc được suy nghĩ của hắn, hình ảnh của Ngọc Nhi liền hiện ra rõ nét trong thức hải, nàng trực tiếp nói:
- Thì nó sẽ tăng đáng kể tu vi chứ sao nữa. Ngoài công dụng chính là gia tăng tu vi một cách tinh thuần, Bạch Hổ còn là một loài bẩm sinh có khả năng kháng độc và phòng ngự vật lý rất tốt. Vì vậy, chủ thể nào luyện hóa viên tủy châu này, cũng sẽ có thể kế thừa được phần nào hai loại khả năng này.
- Ồ! Còn có cả tác dụng phụ trợ mạnh mẽ như vậy à! - Minh Long lại gật gù, giờ thì hắn đã hoàn toàn hiểu rõ:
- Trách sao được khi thấy đám người của yêu tộc kia lại tranh giành kịch liệt, gần như là muốn liều mạng vì nó như vậy.
Nhưng ngay lúc đó, Ngọc Nhi lại lắc đầu, dội một gáo nước lạnh vào sự hứng thú của hắn:
- Tuy nhiên, thứ này cũng không thật sự hiếm có và thần thánh như lời quảng cáo vừa rồi của Bách Bảo Các đâu.
Minh Long lập tức nhướn mày, tỏ vẻ khó hiểu:
- Sao lại nói vậy?
Nàng bắt đầu thao thao bất tuyệt giải thích, tiết lộ một sự thật khác:
- Đồng ý là Bạch Hổ là một trong những loài mang huyết mạch cao quý bậc nhất của Hổ tộc tại Cầu Tiên Tinh Cầu, điều này không sai. Nhưng nếu xét sâu xa hơn về bản chất, thì chúng cũng không khác biệt so với các loài hổ thông thường là bao nhiêu.
- Cái gọi là "khảm tủy tu vi" của Bạch Hổ. - Ngọc Nhi nói với giọng điệu có chút khinh thường:
- Chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn mà bọn hắn cố tình tạo ra, nhằm mục đích tự đẩy danh tiếng và sự cao quý của huyết mạch mình lên trên các loài yêu hổ khác mà thôi. Về căn bản, nó vẫn chỉ như một viên yêu đan thông thường, tác dụng vẫn y như vậy, không hơn không kém.
Minh Long lại nhíu mày, cảm thấy có chút mâu thuẫn:
- Chẳng phải Bách Thiều quản sự vừa nói Bạch Hổ là vua của các loài hổ hay sao? Danh xưng như vậy mà vẫn chưa đủ cao quý à?
Ngọc Nhi lại lắc đầu một lần nữa:
- Đó là do kiến thức tại cái Cầu Tiên Tinh Cầu này về Hổ tộc vẫn còn quá mức hạn hẹp. Nguyên do cũng bởi vì tại đây chưa từng có huyết mạch yêu hổ nào cao quý hơn Bạch Hổ xuất hiện.
Nàng đưa ra một kết luận gây chấn động:
- Nếu như những huyết mạch đỉnh cấp thật sự đó mà xuất hiện ở đây, thì Bạch Hổ, nếu nghiêm túc xét về huyết mạch, chỉ có thể đứng ở hạng áp chót mà thôi. Trừ khi, đó là một con Bạch Hổ biến dị đặc biệt, thì mới có thể miễn cưỡng sánh ngang được.
Minh Long im lặng, từ từ tiếp thu lượng thông tin khổng lồ mà Ngọc Nhi vừa cung cấp. Hắn lẩm bẩm:
- Ra là như vậy...
Ánh mắt hắn liếc xuống phía dưới, nhìn những gương mặt đang đỏ bừng vì tranh giá, hắn chỉ tay về phía họ, một suy đoán hình thành:
- Nói vậy, chẳng phải là...
Ngọc Nhi gật đầu, xác nhận suy nghĩ của hắn:
- Đúng rồi. Bọn hắn vì kiến thức nông cạn, nên đang bị Bách Bảo Các dắt mũi, bị mua hớ rồi. Thứ đó căn bản chỉ có giá trị ở việc nó là một viên "Lục giai Tủy Châu". Còn những công dụng đặc biệt hay thần thánh như kháng độc, tăng phòng ngự... thì đúng là có, nhưng không hề hiếm lạ, yêu đan Lục giai nào của Hổ tộc cũng có.
Như để chứng minh cho sự nông cạn và cuồng nhiệt đó, ở phía dưới sảnh, Ngạc Hưng lúc này đã đứng lên, hô vang cái giá mới nhất:
- Năm vạn năm nghìn linh thạch thượng phẩm!
Đây cũng là một cái giá không hề rẻ chút nào, đã gần chạm đến giới hạn của Song Ngạc Thành bọn hắn.
Phía trước, Hắc Mạc, người đã im lặng một lúc, lúc này cũng đột ngột đứng bật dậy. Hắn híp mắt lại, sát khí bắt đầu lan tỏa. Bàn tay to lớn của hắn siết chặt lại kêu răng rắc. Hắn gằn giọng, nhìn chằm chằm về phía Ngạc Hưng:
- Ngươi... thật sự muốn chiến đến cùng?
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)