Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật - Chương 171

topic

Ta Có Thể Nhìn Thấu Vạn Vật - Chương 171 :Đại chiến bắt đầu

“Hùng nhi, thế nào rồi, ngọc Hoa đã trở về chưa?”

Trong một phủ đệ nào đó trong huyện thành, sắc mặt Vương Thương Dực âm trầm đến cực điểm.

Hắn đã phái nhị đồ đệ ra ngoài làm việc, nhưng người này lại bặt vô âm tín, không một dấu vết.

Ban đầu, hắn còn tưởng tên tiểu tử kia chỉ là làm hỏng việc, sợ bị trách phạt nên không dám quay về gặp mặt sư phụ.

Dù sao thì nhị đồ đệ của hắn vẫn luôn là kẻ thích đi đường tắt, giỏi mưu toan tính toán.

Nhưng lúc này, trong lòng hắn đã dâng lên một dự cảm chẳng lành.

“Không có tin tức gì của sư đệ, ngay cả những người trong tiểu thế lực mà hắn đã khuất phục cũng không ai quay về. Nhưng người đi tìm thì mang về thứ này.”

Đại đệ tử – một hán tử to lớn – cũng mang vẻ mặt khó coi, nói xong liền lấy ra một mảnh ngọc thon dài.

“Đây là gì?”

Vương Thương Dực nhíu mày, không hiểu ý đồ của đại đệ tử.

“Khối bạch ngọc này, tên là Cương Ngọc, là sản vật đặc hữu ở Bắc Cương, chỉ được khai thác quanh khu vực thanh lam Tông ta. Cán quạt của cây Ngọc Phiến mà nhị sư đệ thường mang bên mình chính là làm từ loại Cương Ngọc này.”

“Hơn nữa, quanh khu vực phát hiện mảnh cán quạt này còn có rất nhiều vết máu.”

“Cách đó vài dặm, người của ta lại tìm thấy một hố lớn, trong đó còn sót lại vài mảnh thi thể chưa cháy hết thành tro.”

Đại đệ tử giải thích cặn kẽ.

“Ý ngươi là gì?” – Tim Vương Thương Dực bỗng nhiên trĩu nặng.

“Đệ tử nghi rằng sư đệ e là đã gặp chuyện bất trắc, mà tiểu thế lực hắn dẫn theo cũng khó thoát khỏi họa diệt môn,” đại hán nói ra suy đoán của mình.

Thực ra, dựa vào thông tin những người đi dò mang về, khả năng này rất cao.

Nếu không phải chết, dù có to gan đến đâu, nhị sư đệ cũng không dám biến mất lâu như vậy mà không báo tin.

“Tốt, rất tốt!” – Sắc mặt Vương Thương Dực đen kịt, thân thể run rẩy vì giận dữ – “Là ai? Rốt cuộc là ai dám đối đầu với ta, Vương Thương Dực! g**t ch*t mấy đồ đệ của ta, bọn chúng thực sự cho rằng ta dễ bị chà đạp sao?”

Sát khí ngập trời từ người hắn tỏa ra khiến đại đệ tử cũng lạnh sống lưng.

Hắn biết sư phụ thực sự đã nổi giận.

“Sư phụ, vậy giờ phải làm sao? Nhà họ Ngụy vẫn kiên quyết không chịu khuất phục, hơn nữa còn có một thế lực thần bí đang rình rập trong bóng tối. Nếu cứ tiếp tục dây dưa, e rằng...”

Thực ra, trong lòng đại đệ tử cũng uất nghẹn vô cùng.

Thanh lam Tông của bọn họ là danh môn Bắc Cương, ai nghe đến tên cũng phải khiếp sợ, không dám làm đối thủ.

Ấy vậy mà đến nơi thôn dã nhỏ bé này, lại bị chặn đứng hết lần này đến lần khác.

Mấy sư đệ chết không rõ nguyên do, kẻ địch là ai cũng không biết.

Từ trước đến nay, Thanh Lam Tông chưa từng chịu nhục như vậy!

“Dây dưa gì nữa? Cứ tiếp tục, sớm muộn gì đến ngươi cũng sẽ chết,” giọng Vương Thương Dực lạnh như băng.

“Đã có kẻ phá vỡ quy tắc, muốn làm ngư ông đắc lợi, thì đừng trách ta lật bàn!”

“Hùng nhi, lập tức chuẩn bị nhân mã, xuất phát tấn công phủ Ngụy. Hôm nay, ta muốn san bằng toàn bộ phủ Ngụy cho bằng được!”

“Nhưng sư phụ, bây giờ nhị sư đệ và tam sư đệ đều không còn, lực lượng Cảnh Giới hậu thiên nội cảnh của ta thiếu hụt, e rằng khó phá được trận ‘Ngân Gíap Chiến Trận’ của nhà họ Ngụy.”

“Không sao, cần thì ta sẽ ra tay. Trận đó chẳng có gì đáng sợ.”

“Sư phụ! Nếu người tự mình xuất thủ, còn Thánh Chỉ từ Thánh Sơn thì sao…” – đại đệ tử kinh hãi.

Nếu ở nơi khác, họ còn có thể giết người diệt khẩu, xóa sạch dấu vết.

Nhưng đây là huyện thành, có Phủ Thành Chủ giám sát, hành động gì cũng khó mà che mắt thiên hạ.

“Giờ đã đến bước này, còn muốn rút lui sao? Thánh Sơn thì đã sao! Cùng lắm sau chuyện này, ta sẽ tự mình lên Thánh Sơn chịu giam mười năm! Đừng nói nữa, làm theo lệnh ta!”

Vương Thương Dực nhất định phải có được bảo vật trong tay nhà họ Ngụy.

Chỉ cần lấy được nó, dù phải bị giam mười năm, cũng đáng.

Nghe sư phụ nói vậy, đại đệ tử biết ý ông đã quyết, không thể khuyên thêm.

“Đệ tử tuân lệnh! Đệ tử lập tức đi chuẩn bị!”

Sau khi đại đệ tử rời đi, Vương Thương Dực ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt kiên định.

“Dù ngươi là ai, dám tính kế ta, Vương Thương Dực, vậy thì xem xem ngươi có bản lĩnh đó không!”

“ Vương huynh, thật sự quyết định rồi sao?”

Lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên.

Một lão giả tóc bạc, mặt hồng hào bước ra từ bên trong, hiển nhiên đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại.

“Phải. Mong Triệu huynh ra tay tương trợ.”

Vương Thương Dực chẳng lấy làm ngạc nhiên, mà chân thành chắp tay.

“Thôi được…” – Lão Triệu thở dài – “Tuy ta không đồng tình với việc huynh vì bảo vật mà giết người, nhưng ta nợ huynh một mạng. Lần này, xem như lấy mạng ta trả nợ.”

“ Triệu huynh quá lời rồi. Trong phủ Ngụy, chỉ có tộc trưởng Ngụy Tinh Hà đạt tới viên mãn hậu thiên nội cảnh. Có huynh trợ giúp, bắt hắn chẳng khác gì trở bàn tay.”

Lão Triệu khẽ lắc đầu, không đáp.

Nếu dễ vậy, Vương Thương Dực đã chẳng trì hoãn đến giờ.

Rõ ràng, chỗ dựa của nhà họ Ngụy không đơn giản như vẻ ngoài.

Đại đệ tử rất hiệu suất, chẳng bao lâu sau, một đám võ giả đã tụ tập trong sân phủ.

“Sư phụ, mọi người đã tập hợp đầy đủ.”

“Rất tốt.” – Vương Thương Dực khẽ gật, rồi quay sang lão Triệu – “Triệu huynh, làm phiền huynh rồi.”

Không lâu sau, đoàn võ giả đông nghịt từ phủ Vương Thương Dực xuất phát, khí thế cuồn cuộn áp thẳng về hướng phủ Ngụy.

Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên không thoát khỏi tai mắt trong thành.

Tại Phủ thành Chủ, trung niên nhân đôi mắt phượng vừa nghe thuộc hạ bẩm báo liền rùng mình:
“Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao…”

Những ngày gần đây, huyện thành yên tĩnh đến mức hắn suýt tưởng kẻ chủ mưu đứng sau đã buông tay.

“Mau, triệu Chi Duệ tới!”

“Khởi bẩm đại nhân, Chi Duệ không có trong phòng.”

Nghe vậy, ánh mắt người đàn ông chợt tối sầm, tim chìm xuống — lần này, chuyện lớn thật rồi.

Thân ảnh hắn khẽ nhoáng, biến mất khỏi viện, lao thẳng về phía ngoài phủ.

Lúc này, trước cổng phủ Ngụy, đã có hàng chục võ giả tụ tập.

“Ngụy Tinh Hà! Cho ngươi cơ hội cuối cùng, chịu hàng hay không?”

Đại hán cầm đầu đứng phía trước, giọng vang như sấm.

“Hà hà! Câu hỏi này ta đã trả lời từ lâu rồi! Nhà họ Ngụy ta có thể chết trận, chứ tuyệt không khuất phục!”

Giọng Ngụy Tinh Hà vọng ra từ bên trong phủ.

“Được! Đã cố chấp như vậy thì đừng trách chúng ta vô tình!”

Đại hán vốn đã đoán trước kết cục này, thần sắc nghiêm nghị, giơ cao tay rồi hạ xuống thật mạnh.

“Giết! Diệt sạch nhà họ Ngụy, không để sót một ai!”

“Rõ!”

Lời vừa dứt, mấy hán tử lực lưỡng vung bổng Chùy, dồn hết chân lực rồi ném mạnh về phía cổng son phủ Ngụy.

Ầm!

Cánh cổng lớn của phủ Ngụy nổ tung, văng thành từng mảnh vụn.