Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 33

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 33 :Tiểu Giang, em quá xấu xa rồi!!!

—————-

Tưởng Chiến chưa từng cảm thấy thương hại những con quái vật đến để hại người, nhưng nói một cách công tâm, bọn chúng thực sự có chút thảm.

Người đàn ông với gương mặt tái nhợt từ đầu đến cuối đều ngụy trang rất tốt, đặc biệt là diễn rất đạt.

Vừa rồi có dị năng giả đến hỗ trợ chữa trị, nhưng vì những dị năng giả được điều đến đây phần lớn đều thiên hướng tấn công, hơn nữa lúc nãy có dị năng của Thời Tuế bao quanh khu vực này, nên hiệu quả chữa trị rất kém.

Cộng thêm tác dụng phụ, trước đó, Học viện Dị năng luôn chỉ định làm những việc phù hợp với khả năng của từng người, nên đối với việc chữa trị bằng dị năng không có yêu cầu cao, dẫn đến những dị năng giả tốt nghiệp từ sớm như họ thực sự không có nhiều kinh nghiệm trong việc chữa trị cho người khác.

Trước đó, khi báo cáo lại, bọn họ đã đặc biệt tìm một dị năng giả có tác dụng phụ không quá lớn để cầm máu cho đối phương, sau khi xác nhận vấn đề không quá nghiêm trọng, chỉ là trông có vẻ doạ người, nên mới tạm thời sắp xếp cho họ ở đây.

Toàn bộ quá trình con quái vật không hề bị phát hiện, thậm chí nó còn tiếp nhận việc chữa trị từ dị năng giả, từ đầu đến cuối đều ở lại đây, được bọn họ bảo vệ.

So với những con quái vật không có lý trí, chỉ muốn giết chóc, con quái vật này đã phải chịu đựng rất nhiều nhục nhã.

Có lẽ trong mơ nó cũng không ngờ rằng mình đã ngụy trang tốt như vậy, nhưng lại bị phát hiện trong hoàn cảnh đáng xấu hổ như thế.

Tưởng Chiến vuốt mặt, ánh mắt phức tạp nhìn con quái vật đang bị chữa trị đến mức toàn thân run rẩy, tiếng rên rỉ cũng đã biến thành tiếng gầm rú, bắt đầu biến dạng, lộ ra nguyên hình.

Được rồi, tiểu đội của các người quả thật rất lợi hại.

Mẹ nó, còn cái gì bất ngờ mà các người chưa thể hiện ra nữa không?

“ĐM!!”

Sự biến đổi này đến quá đột ngột.

Đoạn Mặc Hiên và lão Cốc vẫn còn bối rối không hiểu tại sao đột nhiên Giang Kinh Mặc lại xử lý vết thương cho người ta?

Với tác dụng phụ của Giang Kinh Mặc, liệu cậu có thể xử lý được không?

Còn chưa kịp mở miệng.

Đã thấy một màn biến hóa người sống thành quái vật, liền giật mình nhảy lùi lại.

Mở to mắt nhìn người kia biến dạng méo mó.

Thời Tuế phản ứng rất nhanh, hoặc có thể nói là đã chuẩn bị sẵn sàng, ngay khi cơ thể đối phương biến dạng, Giang Kinh Mặc lùi lại, một cái lồng bằng kim loại lập tức bao bọc lấy con quái vật méo mó đó.

Chỉ trong chốc lát, liền nghe thấy tiếng đập ầm ầm vang lên.

Một người điều trị đến hiện nguyên hình, một người sử dụng lồng để giam giữ, chỉ cần một ánh mắt là đã hợp tác ăn ý.

Làm cho Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên vừa kêu la vừa lùi lại trong sự hoảng loạn, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất, trông như hai kẻ ngốc.

Vậy nên, cái tiểu đội này nhìn thì có vẻ rất thông minh, nhưng lại giống như không thông minh lắm.

“Aaaaa!!! Tử Hàng!! Các người đang làm gì vậy??!!”

Người đàn ông mảnh khảnh đứng trong khu vực an toàn bên ngoài, ngây ra vài giây rồi mới hét lên.

Người đứng bên cạnh lập tức đỡ lấy vai anh ta, đôi mắt đen láy đầy nghi ngờ nhìn Giang Kinh Mặc, người không có vẻ gì là có khả năng tấn công.

Trước khi Giang Kinh Mặc đặt tay lên, mọi thứ đều trông rất yên bình.

Nhưng khi Giang Kinh Mặc đặt tay lên, đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải là để chữa trị sao??

Dị năng giả bên cạnh cũng phản ứng rất nhanh, kéo người đàn ông đang muốn lao tới lại.

“Này anh, trước tiên anh hãy bình tĩnh lại đã, nghe chúng tôi nói, đó không còn là chồng của anh nữa, xin hãy bình tĩnh.”

“Đó là thứ gì?”

Tưởng Chiến hít một hơi lạnh, bước nhanh tới.

“Nếu tôi không nhìn nhầm, thì đó là tắc kè đuôi lá Satan, cũng là một loại sinh vật rất giỏi ngụy trang. Có lẽ hai con quái vật này đã cùng nhau đến thành phố của các anh, lý do mà chúng bị thương khi vừa xuất hiện là do cuộc tranh đấu trước đó, mặc dù không rõ vì sao chúng lại đột nhiên đánh nhau.”

Thời Tuế đứng trước lồng giam kim loại, suy nghĩ một chút.

“Anh gọi các dị năng giả của cục các anh kiểm tra lại khu vực này một lần nữa, nếu không có vấn đề gì nữa thì có thể dỡ phong toả.”

Thời Tuế giơ tay, chuẩn bị xử lý dứt điểm con quái vật.

Nhưng lại thấy Giang Kinh Mặc vươn tay, đấm mạnh một cái vào lồng giam kim loại.

“Im lặng cho tao.”

Tuy cười, nhưng cực kì hung dữ.

Đối với con quái vật dụ dỗ mấy bé thú hai chân con, sự nhẫn nại bề ngoài của Giang Kinh Mặc đã hoàn toàn biến mất.

Thời Tuế nhìn Giang Kinh Mặc sau khi đấm xong, lại tức giận đá một cái vào lồng, tóc trên đầu gần như dựng đứng lên, trên cổ tay lộ ra từ tay áo khoác còn mang theo dây buộc tóc ngũ sắc mà hắn đưa.

Dáng vẻ này khiến Thời Tuế không thể không liếc nhìn thêm vài lần.

Cuối cùng, Thời Tuế nhẹ nhàng nắm chặt tay lại.

Con quái vật trong lồng kim loại giãy giụa dữ dội một lúc, rồi sau đó không còn động đậy nữa.

Còn về việc thu dọn hậu quả, thì để cho các dị năng giả của Phong thị tự xử lý.

Bao gồm cả việc tìm kiếm những đứa trẻ bị mất tích, và trấn an cảm xúc của những người dân bị ảnh hưởng.

Lúc này, người đàn ông mảnh khảnh tên là Tần Gia Hoan vẫn chưa thể bình tĩnh lại, nhưng dưới sự an ủi của dị năng giả bên cạnh, anh ta đã bình tĩnh lại một chút, vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào kể lại.

“Tôi không biết, tôi không biết tại sao anh ấy lại trở nên như vậy. Anh ấy vốn là người trầm lặng, không thích nói chuyện. Chúng tôi đã đi du lịch nước ngoài hưởng tuần trăng mật và nhận nuôi một bé trai, chỉ khoảng bảy, tám tháng tuổi. Chúng tôi vốn dĩ không thể có con, nên muốn nuôi cậu bé như con ruột. Nhưng đứa nhỏ mắc quá nhiều bệnh bẩm sinh, chúng tôi không thể cứu được nó. Từ sau khi đứa nhỏ qua đời, tâm trạng của chồng tôi luôn u uất, ngay cả tôi cũng vậy, vì thế mới ra ngoài để giải khuây.”

“Đúng vậy, tôi là hàng xóm của bọn họ. Tôi nhận thấy tâm trạng của họ không ổn nên mới rủ họ ra ngoài để thư giãn. À, tôi quên tự giới thiệu, tôi tên là Ứng Tích, làm nghề tự do, bình thường hai người này đã chiếu cố tôi rất nhiều.”

Chàng thanh niên trông có vẻ hung dữ đứng bên cạnh nhẹ nhàng bổ sung.

Lúc này, tiểu đội của Thời Tuế đã đi tới.

Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên đang đứng phía sau Giang Kinh Mặc và Thời Tuế, thì thầm với nhau.

“Có thể nào có chút tình đồng đội được không? Nếu hai người đã bàn bạc gì với nhau thì phải ra hiệu cho chúng tôi một cái chứ. Dọa chết bọn tôi thì hai người được gì hả?”

“Tôi gặp không ít quái vật rồi, nhưng loại này đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, lần này về chắc sẽ gặp ác mộng mất!”

Khi đến gần, Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên lập tức im lặng.

Dị năng giả chịu trách nhiệm an ủi Tần Gia Hoan ngẩng đầu lên, cẩn thận liếc nhìn tiểu đội của Thời Tuế, rồi lại cúi đầu nhẹ nhàng nói.

“Không sao rồi anh Tần, bây giờ mọi thứ đã ổn rồi. Anh phải cố gắng lên, còn rất nhiều việc anh cần phải xử lý, cuộc sống của anh cũng chỉ vừa mới bắt đầu không bao lâu.”

Tần Gia Hoan vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

“Vậy là khá lâu về trước, anh ấy đã không còn là chồng của tôi nữa sao? Thảo nào dạo gần đây anh ấy càng ngày càng ít nói, cũng không còn ngủ chung với tôi, vừa rồi đột ngột rời đi, khi quay lại thì đã bị thương, nói là bị quái vật tấn công….”

Có lẽ anh ta cần phải bình tĩnh lại một chút.

Tiểu đội của Thời Tuế đứng nhìn từ xa, vẫn rất tinh tế không tiến lại gần.

Ứng Tích lại thở dài, bước tới.

Hắn dường như không có gì sợ hãi trước các dị năng giả, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

“Vừa rồi là để đảm bảo an toàn cho chúng tôi nên các cậu mới bảo chúng tôi lùi lại phải không?”

Hắn hỏi câu này, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Giang Kinh Mặc.

“Một phần là do chúng tôi có điều nghi ngờ,” Thời Tuế nghiêng người, giống như vô ý chặn tầm nhìn của Giang Kinh Mặc, người vẫn đang vô thức nhìn chằm chằm vào Ứng Tích, rồi lười biếng nhìn thẳng vào Ứng Tích, “Dù sao thì dị năng chữa trị của thành viên nhỏ đội tôi cũng có tác dụng phụ khá mạnh, nếu không có việc gì, thì mọi người đều vui vẻ.”

“Thì ra là vậy.”

Ít nhiều gì cũng có chút yếu tố đánh cược trong đó.

Giang Kinh Mặc suy nghĩ, cũng không nói chuyện.

Chỉ là luyện tập một chút cũng không sao, nhưng nếu phát hiện ra điều gì bất thường thì lại càng tốt.

Suy đoán hợp lý mà thôi.

Chỉ có vào thời điểm học tập thì đầu óc cậu mới không tập trung lắm, chứ những lúc khác thì cũng không phải là không có đầu óc.

“Trước đây anh từng nói tôi trông rất giống một người mà anh quen biết?”

Giang Kinh Mặc thò đầu ra hỏi.

Ứng Tích cười một tiếng, không biết nghĩ đến điều gì, đầu ngón tay hơi siết lại.

“Đúng vậy, nhưng từ khi gặp vài lần, tôi lại thấy hoàn toàn không giống.”

Giang Kinh Mặc nghiêng đầu một chút.

“Thực ra cũng không thể nói là rất quen được, dù sao thì lúc đó cậu ta là sếp của tôi, có rất nhiều chuyện tôi cũng không thể nói. Nhìn xem, bây giờ tôi đã làm nghề tự do rồi, ghét sếp cũ chắc cũng là chuyện bình thường thôi nhỉ? Dù sao thì người đó vừa lạnh lùng vừa u ám, lại còn rất giỏi diễn kịch.”

Nhìn lại vẻ mặt rạng rỡ của Giang Kinh Mặc, dù không cười, cũng toát lên vẻ ngây thơ vô tội tự nhiên.

“Với cậu thì chắc chắn không có điểm nào giống cả, nên lúc đầu khi gặp cậu, tôi đã có chút mơ hồ, tưởng là sếp cũ tìm đến. Xin lỗi nhé, tôi còn có việc phải xử lý, không làm phiền các cậu nữa. Lần này thật sự cảm ơn các cậu, hàng xóm của tôi tính tình yếu đuối, có lẽ vẫn chưa hoàn hồn lại được, dù sao thì hai người họ vẫn luôn rất mặn nồng, tôi thay anh ấy cảm ơn các cậu.”

Nói xong, Ứng Tích quay lại bên cạnh Tần Gia Hoan.

Giang Kinh Mặc lại nghiêng đầu.

“Đội trưởng, anh thấy sao?”

“Thấy cái gì?”

Thời Tuế nhìn Giang Kinh Mặc một cái, đưa tay bóp nhẹ gáy của đối phương, buộc cá voi sát thủ nhỏ quay đầu lại, không để cậu tiếp tục nhìn sang bên kia.

“Trông có vẻ lơ đãng, nhưng từ những lời cậu ta vừa nói và phản ứng lúc nói chuyện, có thể nhìn ra cậu ta đang tuân thủ một hệ thống cấp bậc rất chặt chẽ. Công ty cũ của cậu ta có lẽ là một công ty kiểu 996 quản lý rất nghiêm ngặt, văn hóa công ty cũng không tốt. Còn muốn hỏi gì nữa không?”

Giang Kinh Mặc ngoan ngoãn quay đầu, gật gù: “Em cũng nghĩ vậy. Đội trưởng, anh xem, tuy kiến thức cơ bản của em không vững, nhưng thực ra em vẫn khá thông minh mà.”

“Ừm, vậy nên tối nay phải bổ sung kiến thức nhiều hơn. Nếu không có gì thay đổi, ngày mai hoặc ngày kia chúng ta sẽ làm thủ tục bàn giao, nhanh nhất là tối hôm kia có thể trở về.”

Thời Tuế bóp nhẹ gáy Giang Kinh Mặc, nói ra một câu làm ánh sáng trong mắt của bạn học Tiểu Giang lập tức tắt ngấm.

Giang Kinh Mặc kéo dài giọng: “Kiến thức ơi… kẻ thù của tôi ơi…”

Thời Tuế không nhịn được, bật cười một tiếng.

Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên đứng bên cạnh nhìn hai người chẳng coi ai ra gì.

“Chậc chậc, thưa bệ hạ, cậu có thể chia một chút sự chú ý cho các lão thần này hay không? Chúng tôi chỉ muốn nói là, trước khi hành động, có thể ra hiệu cho chúng tôi một cái được không? Các cậu dọa cho trái tim nhỏ bé của tôi nhảy loạn lên rồi này.”

“Đúng đúng, các cậu ăn ý lắm, nhưng cũng để ý đến đồng đội một chút được không? Làm anh sợ muốn chết. Ở khách sạn này anh cũng không có vợ để ôm ngủ, nếu gặp ác mộng, chắc chắn không thể tìm các cậu được, đúng không?”

Cốc Khải nói, nhìn thấy Giang Kinh Mặc quay lại, nhanh chóng bổ sung.

“Tôi chắc chắn không tìm Tiểu Giang đâu, đội trưởng cũng không luôn…”

Nói qua nói lại, chỉ còn lại Đoạn Mặc Hiên.

Đoạn Mặc Hiên: …

Anh ta ôm chặt lấy ngực.

“Cút cút cút, cho dù có bị ác mộng doạ đến chết, em cũng không muốn chen chúc với anh đâu.”

Cốc Khải lườm: “Nói như thể anh đây muốn chen chúc với cậu vậy.”

Bên kia, Tưởng Chiến đã xác nhận mọi thứ ổn thỏa, anh ta dẫn theo một dị năng giả trẻ tuổi mang theo một chiếc giỏ đi tới.

“Khu vực này đã được mở lại, hôm nay tôi còn nhiều việc phải làm. Ngày mai sẽ mời các cậu ăn cơm. Đây là bác sĩ chuyên nghiệp của Cục Dị năng chúng tôi, Hồ Tĩnh Ảnh, tới đây để xử lý tình huống, tiện thể chào các cậu một tiếng.”

Đây là một cô gái trông rất trẻ, đang mỉm cười với họ.

“Chào các anh, tôi vừa nghe các anh nói là các anh bị doạ sợ phải không? Đúng lúc tôi có một ít trà an thần đặc chế, trong quá trình pha chế tôi có sử dụng chút dị năng của mình, giúp ổn định tâm trạng, buổi tối có thể ngủ ngon hơn. Tất cả đều được cung cấp miễn phí, các anh uống thử một chút nhé.”

Nói xong, cô lấy ra vài chiếc cốc giấy đưa cho họ, rồi lấy từ trong giỏ ra một bình nước, rót chất lỏng màu vàng nhạt vào các cốc.

Chất lỏng trong suốt thanh mát, mùi thơm cũng rất dễ chịu.

Cốc Khải nhạy bén nhận ra sau khi trà được rót ra, sắc mặt của Tưởng Chiến dường như có chút thay đổi.

Anh liếc nhìn Đoạn Mặc Hiên, hai người kỳ cựu này cũng không vội uống, nhìn thấy bạn học Tiểu Giang với tầm nhìn chưa sâu rộng và dễ tin người vui vẻ nói cảm ơn, cười tít mắt cầm cốc lên, đưa lên miệng.

Thời Tuế không bị dọa, chỉ cầm cốc giấy, không có ý định uống, càng không chú ý đến xung quanh. Hắn đang nói chuyện với Tưởng Chiến về việc điều tra thêm tình hình của cặp đôi kia, tốt nhất là nên thực hiện một cuộc điều tra toàn diện, sau khi có kết quả họ có thể yên tâm bàn giao nhiệm vụ và rời đi.

Dưới ánh mắt đầy mong đợi của Hồ Tĩnh Ảnh, Giang Kinh Mặc đã uống một ngụm lớn trà an thần.

Sắc mặt của cậu không có chút thay đổi nào, phát hiện Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên đang nhìn mình, còn chớp chớp mắt.

“Sao vậy? Anh Chim nhỏ, anh Hải cẩu, sao các anh không uống?”

Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên, hai tên giảo hoạt ngơ ngác nhìn vẻ mặt bình thản của Giang Kinh Mặc.

Giang Kinh Mặc thậm chí còn uống thêm một ngụm nữa.

Không sao à?

Có phải do bọn họ quá nhạy cảm rồi không?

Hai người nhìn nhau, bắt đầu nghi ngờ suy nghĩ của mình, cuối cùng nhìn vào cốc trà trong tay, rồi cũng uống một ngụm.

Dưới nụ cười của Hồ Tĩnh Ảnh và trong tiếng trò chuyện của Thời Tuế và Tưởng Chiến.

Ba tiếng ‘oẹ’ đồng thời vang lên.

Thời Tuế: ?

Thời Tuế quay đầu lại, chỉ thấy ba người trong đội của mình đều nhăn mặt, không ai tránh được.

Giang Kinh Mặc, người uống nhiều nhất để lừa mọi người, vỗ tay Thời Tuế với khuôn mặt nhăn nhó: “Đội trưởng đừng uống.”

Cậu còn cố gắng nhắc nhở đội trưởng đừng uống.

“Giang Kinh Mặc!!!”

“Tiểu Giang! Em quá xấu xa rồi!!!”