Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1037
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1037 :Ước định (2)
“Hắn và ta có một ước định, hắn hy vọng ta có thể bán đồ với giá tốt, ta đã đồng ý với hắn thì nhất định phải làm được…” Nói xong, Vong Trần chậm rãi cúi người, từ trong một mảnh vết máu ngậm lấy Bất khuất chi nhận.
Nakajima Kange thản nhiên nhìn Vong Trần, hừ lạnh một tiếng, “Xem ra ngươi vẫn không định từ bỏ, rất tốt, cũng như ta đã nói trước đó, ta hy vọng ngươi kiên trì, vậy ta mới có cơ hội sáng tạo ra một tác phẩm nghệ thuật càng hoàn mỹ hơn… Lại nói, sớm biết ngươi có nghị lực hơn người như thế, vừa nãy không nên chặt cánh tay của ngươi… Cũng được, tác phẩm nghệ thuật không có cánh tay cũng có chút khác biệt với những tác phẩm nghệ thuật khác, rất tốt.” Nakajima Kange vừa nói xong, đột nhiên Vong Trần bộc phát ra tốc độ kinh người, nhào về phía đối thủ.
So với việc bị người ta trêu đùa, mặc người chém giết, không bằng chủ động tiến công!
Dưới sự gia trì của Bất khuất chi nhận, thuộc tính của Vong Trần tăng lên trên diện rộng!
“Đóa hoa sinh mệnh nở rộ lần sau cùng sao? Hừ hừ hừ, thú vị!” Nakajima Kange khẽ cười vài tiếng, cầm kiếm chiến đấu với Vong Trần.
Tu la, dũng cảm tiến tới, không có đường lui! Cho dù không còn hai tay nhưng Bất khuất chi nhận vẫn còn!
Trong cực hạn thể lực, Vong Trần bộc phát ra chiến lực tăng gấp mấy lần trước đó, từng đao công kích mang theo kiếm khí, nhanh chóng tấn công mạnh về phía Nakajima Kange.
Ngay cả Nakajima Kange, lúc này cũng nhất định phải thỉnh thoảng đánh trả.
Nhưng Nakajima Kange vẫn không quên điêu khắc tác phẩm nghệ thuật của mình, lúc hắn ta công kích không ngừng gọt sạch da thịt của Vong Trần, từng đoạn xương trắng lộ ra trên người Vong Trần.
Một lát sau, Vong Trần lại đã biến thành nửa người nửa xương!
“Đúng, chống đỡ, tiếp tục công kích, đừng ngã xuống!” Trong mắt Nakajima Kange đã lộ ra vẻ nóng rực, “Để ta hoàn thành tác phẩm nghệ thuật đi! Chẳng mấy chốc là xong!” Vong Trần biết rõ mình không phải đối thủ của đối phương nhưng vẫn cắn răng kiên trì, dù hắn ta biết cuối cùng tình trạng sẽ rất thê thảm rất đáng sợ nhưng hắn ta cũng không chịu ngã xuống.
Nếu hắn ta không phải Khổ hành tăng, đã sớm chết…
Hà Thi Thi quay đầu sang chỗ khác, nước mắt im lặng rơi xuống.
Nàng muốn xông lên đài vô số lần nhưng nàng biết đây là ước định của Vong Trần và Giang Khải, nàng không thể ngăn cản Vong Trần.
Triệu Thiết Toàn kiên cường cũng trợn to đôi mắt đỏ âu, siết chặt nắm đấm, ngay cả hắn ta cũng không đành lòng xem tiếp.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, 40 giây sau cuối cùng Vong Trần đã không chịu nổi.
“Đáng chết, còn chưa đến giờ…” Vong Trần cật lực nói.
“Chịu đựng, đừng chết!” Nakajima Kange kích động nói.
Vong Trần đã biết mình không chịu nổi, ngay trong nháy mắt muốn ngã xuống, hắn ta khẽ quát một tiếng, “Kim cương bất hoại!” Đây là đòn sát thủ của hắn ta, trong vòng ba giây khóa chặt thể lực, lúc trước hắn ta cũng dùng kỹ năng này trợ giúp đám người Giang Khải thông quan bí cảnh Quang Minh thần.
Vốn hắn ta dự định đến cuối cùng mới dùng biết đâu có thể lợi dụng Nakajima Kange sơ sẩy, kiên trì thêm ba giây này thì có thể giúp Chủ Thần chiến thắng, nhưng bây giờ hắn ta đã không chịu nổi nữa.
Đáng tiếc, Kim cương bất hoại chỉ có ba giây!
“Đừng chết, đừng chết! Ta đã nói, đừng chết!” Nakajima Kange tức giận nói, đồng thời trường kiếm trong tay bay nhanh, nhanh chóng múa.
Từng đợt sương máu nổ tung trước mặt Vong Trần.
“Rất nhanh, rất nhanh là xong!” “Nakajima Kange, ngươi dừng tay cho lão tử!” Triệu Thiết Toàn không thể nhịn được nữa.
Nakajima Kange vùi đầu điêu khắc, ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ tức giận nói, “Ai dám ngăn cản ta, ta giết người đó!” Tuy Kim cương bất hoại khóa lại thể lực nhưng cảm giác đau vẫn như cũ, Vong Trần chỉ cảm thấy đau đớn truyền đến như moi tim móc phổi.
Nhưng hiện tại hắn ta cũng không thèm để ý những điều này, hắn ta chỉ đau lòng vì mình không hoàn thành ước định với tên kia.
“Thật xin lỗi, Khải đội, ta, ta không thể làm được…” Thời gian ba giây dài dằng dặc như nửa thế kỷ, nhưng lại ngắn ngủi như là một chớp mắt.
Ngay lúc ba giây sắp kết thúc, trong tầm mắt Vong Trần đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc ở đằng xa.
Hắn ta cưỡi một con Ngân văn bạch hổ chạy nhanh về phía bên này, hắn đứng đằng xa nhìn mình, đôi mắt tản ra ánh lửa màu xanh…
“Vong Trần!” Ba giây đã qua, cuối cùng Vong Trần đã được giải thoát.
Nakajima Kange giận không kìm được, “Đáng chết, ta nói ngươi đừng chết, tại sao ngươi lại chết, vì sao vô dụng như vậy!” Nói xong lại vung một kiếm về phía cổ Vong Trần!
Gọt xương lột da thì cũng thôi đi, hắn ta còn muốn chém đầu sau khi Vong Trần chiến tử!
Triệu Thiết Toàn không nhịn được nữa, xông lên lôi đài, đánh một chưởng về phía Nakajima Kange, nhưng Nakajima Kange chỉ khẽ quát một tiếng, “Ngươi muốn phá hỏng quy củ sao? Hay là Chủ Thần các ngươi đã nhận thua?” Sau đó một quyền đánh bay Triệu Thiết Toàn!
Triệu Thiết Toàn căn bản không phải đối thủ của Nakajima Kange, bị một quyền đánh bay ra khỏi lôi đài, trong miệng nôn ra máu tươi.
Nakajima Kange thản nhiên nhìn Vong Trần, hừ lạnh một tiếng, “Xem ra ngươi vẫn không định từ bỏ, rất tốt, cũng như ta đã nói trước đó, ta hy vọng ngươi kiên trì, vậy ta mới có cơ hội sáng tạo ra một tác phẩm nghệ thuật càng hoàn mỹ hơn… Lại nói, sớm biết ngươi có nghị lực hơn người như thế, vừa nãy không nên chặt cánh tay của ngươi… Cũng được, tác phẩm nghệ thuật không có cánh tay cũng có chút khác biệt với những tác phẩm nghệ thuật khác, rất tốt.” Nakajima Kange vừa nói xong, đột nhiên Vong Trần bộc phát ra tốc độ kinh người, nhào về phía đối thủ.
So với việc bị người ta trêu đùa, mặc người chém giết, không bằng chủ động tiến công!
Dưới sự gia trì của Bất khuất chi nhận, thuộc tính của Vong Trần tăng lên trên diện rộng!
“Đóa hoa sinh mệnh nở rộ lần sau cùng sao? Hừ hừ hừ, thú vị!” Nakajima Kange khẽ cười vài tiếng, cầm kiếm chiến đấu với Vong Trần.
Tu la, dũng cảm tiến tới, không có đường lui! Cho dù không còn hai tay nhưng Bất khuất chi nhận vẫn còn!
Trong cực hạn thể lực, Vong Trần bộc phát ra chiến lực tăng gấp mấy lần trước đó, từng đao công kích mang theo kiếm khí, nhanh chóng tấn công mạnh về phía Nakajima Kange.
Ngay cả Nakajima Kange, lúc này cũng nhất định phải thỉnh thoảng đánh trả.
Nhưng Nakajima Kange vẫn không quên điêu khắc tác phẩm nghệ thuật của mình, lúc hắn ta công kích không ngừng gọt sạch da thịt của Vong Trần, từng đoạn xương trắng lộ ra trên người Vong Trần.
Một lát sau, Vong Trần lại đã biến thành nửa người nửa xương!
“Đúng, chống đỡ, tiếp tục công kích, đừng ngã xuống!” Trong mắt Nakajima Kange đã lộ ra vẻ nóng rực, “Để ta hoàn thành tác phẩm nghệ thuật đi! Chẳng mấy chốc là xong!” Vong Trần biết rõ mình không phải đối thủ của đối phương nhưng vẫn cắn răng kiên trì, dù hắn ta biết cuối cùng tình trạng sẽ rất thê thảm rất đáng sợ nhưng hắn ta cũng không chịu ngã xuống.
Nếu hắn ta không phải Khổ hành tăng, đã sớm chết…
Hà Thi Thi quay đầu sang chỗ khác, nước mắt im lặng rơi xuống.
Nàng muốn xông lên đài vô số lần nhưng nàng biết đây là ước định của Vong Trần và Giang Khải, nàng không thể ngăn cản Vong Trần.
Triệu Thiết Toàn kiên cường cũng trợn to đôi mắt đỏ âu, siết chặt nắm đấm, ngay cả hắn ta cũng không đành lòng xem tiếp.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, 40 giây sau cuối cùng Vong Trần đã không chịu nổi.
“Đáng chết, còn chưa đến giờ…” Vong Trần cật lực nói.
“Chịu đựng, đừng chết!” Nakajima Kange kích động nói.
Vong Trần đã biết mình không chịu nổi, ngay trong nháy mắt muốn ngã xuống, hắn ta khẽ quát một tiếng, “Kim cương bất hoại!” Đây là đòn sát thủ của hắn ta, trong vòng ba giây khóa chặt thể lực, lúc trước hắn ta cũng dùng kỹ năng này trợ giúp đám người Giang Khải thông quan bí cảnh Quang Minh thần.
Vốn hắn ta dự định đến cuối cùng mới dùng biết đâu có thể lợi dụng Nakajima Kange sơ sẩy, kiên trì thêm ba giây này thì có thể giúp Chủ Thần chiến thắng, nhưng bây giờ hắn ta đã không chịu nổi nữa.
Đáng tiếc, Kim cương bất hoại chỉ có ba giây!
“Đừng chết, đừng chết! Ta đã nói, đừng chết!” Nakajima Kange tức giận nói, đồng thời trường kiếm trong tay bay nhanh, nhanh chóng múa.
Từng đợt sương máu nổ tung trước mặt Vong Trần.
“Rất nhanh, rất nhanh là xong!” “Nakajima Kange, ngươi dừng tay cho lão tử!” Triệu Thiết Toàn không thể nhịn được nữa.
Nakajima Kange vùi đầu điêu khắc, ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ tức giận nói, “Ai dám ngăn cản ta, ta giết người đó!” Tuy Kim cương bất hoại khóa lại thể lực nhưng cảm giác đau vẫn như cũ, Vong Trần chỉ cảm thấy đau đớn truyền đến như moi tim móc phổi.
Nhưng hiện tại hắn ta cũng không thèm để ý những điều này, hắn ta chỉ đau lòng vì mình không hoàn thành ước định với tên kia.
“Thật xin lỗi, Khải đội, ta, ta không thể làm được…” Thời gian ba giây dài dằng dặc như nửa thế kỷ, nhưng lại ngắn ngủi như là một chớp mắt.
Ngay lúc ba giây sắp kết thúc, trong tầm mắt Vong Trần đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc ở đằng xa.
Hắn ta cưỡi một con Ngân văn bạch hổ chạy nhanh về phía bên này, hắn đứng đằng xa nhìn mình, đôi mắt tản ra ánh lửa màu xanh…
“Vong Trần!” Ba giây đã qua, cuối cùng Vong Trần đã được giải thoát.
Nakajima Kange giận không kìm được, “Đáng chết, ta nói ngươi đừng chết, tại sao ngươi lại chết, vì sao vô dụng như vậy!” Nói xong lại vung một kiếm về phía cổ Vong Trần!
Gọt xương lột da thì cũng thôi đi, hắn ta còn muốn chém đầu sau khi Vong Trần chiến tử!
Triệu Thiết Toàn không nhịn được nữa, xông lên lôi đài, đánh một chưởng về phía Nakajima Kange, nhưng Nakajima Kange chỉ khẽ quát một tiếng, “Ngươi muốn phá hỏng quy củ sao? Hay là Chủ Thần các ngươi đã nhận thua?” Sau đó một quyền đánh bay Triệu Thiết Toàn!
Triệu Thiết Toàn căn bản không phải đối thủ của Nakajima Kange, bị một quyền đánh bay ra khỏi lôi đài, trong miệng nôn ra máu tươi.