Đúng Là Một Cô Gái Ngoan - Chương 74

topic

Đúng Là Một Cô Gái Ngoan - Chương 74 :Hãy để anh trở thành chỗ dựa của em
Đoạn Tư Minh chăm chú nhìn cô một lúc, rồi mỉm cười: "Thật ra tư duy săn mồi, em đã dùng ở Tây Tử Thành không chỉ một lần."

Lộc Minh Vu: "Hả?"

Đoạn Tư Minh: "Chính em không để ý thôi. Nhà họ Lộc, nhà họ Tần, thậm chí là anh, đều là quân cờ hoặc là con mồi của em. Sân săn của em là toàn bộ Tây Tử Thành."

"Em chuyển đổi vai trò một cách tự nhiên, tạo ra hỗn loạn rồi rút lui an toàn, săn mồi chính xác và hoàn thành mục tiêu."

"Giống như em từng nói, nữ chính nhất định phải là con thuyền nhỏ sao? Phá vỡ quy tắc để làm quái vật biển!"

Lộc Minh Vu bỗng nhiên hiểu ra.

Nhưng lúc này, Đoạn Tư Minh lại đổi sắc mặt: "Anh còn một câu chuyện nhỏ, muốn nghe không?"

Lộc Minh Vu gật đầu: "Nghe!"

Đoạn Tư Minh cong môi cười: "Tầm 7, 8 tuổi, lúc ở Bạch Đầu Ưng, anh trai anh đưa anh đến một căn cứ. Khi đó Isabel vẫn chưa phải chị dâu, mà là một trong những huấn luyện viên của anh."

Lộc Minh Vu ngạc nhiên: "Ồ..." (Thì ra Isabel là chị dâu kiêm huấn luyện viên thời thơ ấu.)

Đoạn Tư Minh: "Căn cứ đó rất hẻo lánh, xa thành phố. Trước khi gặp các huấn luyện viên, một con cừu đi ngang qua trước mặt anh."

Lộc Minh Vu chống cằm lắng nghe.

Đoạn Tư Minh mỉm cười: "Anh hỏi anh trai, có thể săn con cừu đó không."

Lộc Minh Vu: "?" (Thấy cừu là nghĩ đến săn? Đây là trẻ con bình thường đấy hả?)

Đoạn Tư Minh: "Anh trai hỏi vì sao lại săn, anh nói là đói, muốn ăn cừu nướng nguyên con."

Lộc Minh Vu: "..."

(Hợp lý... nhưng cũng hơi bệnh.)

Đoạn Tư Minh: "Anh trai anh bảo, con cừu đó có chủ, hơn nữa trông giống thú cưng chứ không phải thực phẩm."

"Anh từ bỏ ý định săn, nhưng anh trai lại bảo anh đi mua con cừu đó về."

Lộc Minh Vu: "Sau đó thì sao?"

Đoạn Tư Minh: "Anh đi mua, dắt về trước mặt anh trai, nhưng không vui, vì anh không muốn nuôi nó làm thú cưng."

"Rồi anh trai hỏi: 'Bây giờ con cừu này là của em, em muốn nó là thú cưng thì nó là thú cưng, em muốn nó là thức ăn thì nó sẽ là bữa tối hôm nay — cừu nướng.'"

Lộc Minh Vu kinh ngạc: "Cuối cùng... anh ăn thật à? Nó là thú cưng hay thức ăn? Chủ con cừu đâu?"

Đoạn Tư Minh mỉm cười: "Quan trọng sao?"

Lộc Minh Vu đồng tử co lại, da gà nổi lên.

Đoạn Tư Minh nhìn cô: "Một bài học nhập môn. Em thử suy nghĩ xem?"

Khoảng năm phút sau.

Lộc Minh Vu ngẩng đầu: "Phá bỏ quy tắc, lập nên quy tắc, trở thành quy tắc?"

Đoạn Tư Minh ánh mắt đầy tán thưởng: "Xuất sắc!"

Lộc Minh Vu nhíu mày: "Quan trọng là người đứng sau anh — chính là anh trai anh. Chính anh ta là 'quy tắc'."

"Đánh thẳng vào mục tiêu bằng cách rất bá đạo, có phần phi nhân tính... nhưng hiệu quả!"

Đoạn Tư Minh thu lại nụ cười, gật đầu: "Nhà họ Đoạn là chỗ dựa của anh. Anh làm việc không bị giới hạn, không cần quan tâm ánh nhìn của người khác. Không chỉ là tận dụng tài nguyên, mà còn là sự tự tin."

Nói rồi...

Anh liếc qua ánh mắt cô, rồi khẽ lên tiếng: "Em cũng cần một chỗ dựa."

Lộc Minh Vu cúi đầu, trầm tư.

Trong sự yên tĩnh, ánh nắng từ cửa sổ sát đất hắt lên sàn nhà sáng bóng.

Cô cảm nhận được anh đang bước đến gần, hơi thở ấm áp phả lên cổ.

Cô nghĩ anh sẽ ôm hay hôn mình, nhưng anh không làm gì cả.

Anh chỉ nắm lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay anh.

Lộc Minh Vu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một ánh mắt dịu dàng hiếm có, trên gương mặt rắn rỏi của anh lại hiện lên sự mềm mại hiếm thấy.

Anh rất hiếm khi nhìn cô như thế, không có chút sắc bén, không tấn công.

"Lộc Minh Vu." – Anh gọi tên cô, chậm rãi nói: "Để anh trở thành chỗ dựa cho em."

Ánh nắng ba giờ chiều chiếu vào, kéo dài bóng dáng anh trên tường.

Ánh sáng phủ lên gương mặt anh, như dát vàng. Làm cho những đường nét sắc sảo ấy trở nên mờ nhòa, thậm chí ấm áp.

Lộc Minh Vu bỗng cảm thấy một trận sóng trào trong tim.

Tim cô đập nhanh hơn.

Không phải lợi dụng... mà là chỗ dựa?

Cô cần nghĩ thật kỹ về điều này.

Nhưng... ai đó lại không cho cô thời gian để suy nghĩ.

"Hợp tác không?" – Anh lại lên tiếng, rất đột ngột.

Đồng thời buông tay cô ra, quay về chỗ cũ ngồi xuống, chỗ không có nắng.

Cả người anh lại trở nên cứng rắn và sắc nhọn, như một thanh kiếm sắp rút ra khỏi vỏ.

Lộc Minh Vu: "Hợp tác?"

Chủ đề này đổi quá nhanh, cô chưa kịp phản ứng.

Đoạn Tư Minh gật đầu: "Anh biết em muốn làm gì, và chắc chắn em sẽ thành công. Nhưng nếu tự mình đi, mười năm? Hai mươi năm? Quá lâu. Em cần đội ngũ, cần vốn, những thứ đó — anh có thể cung cấp."

Lộc Minh Vu: "Đã gọi là hợp tác, vậy em cần cung cấp gì?"

Đoạn Tư Minh: "Tranh. Quốc phong. Đây là nền tảng của hợp tác. Nếu không thì miễn bàn."

Lộc Minh Vu: "Cụ thể hơn?"

Đoạn Tư Minh nhìn thẳng vào cô: "Sơn Hải Kinh. Ví dụ như bức 'Cùng Kỳ' kia."

Lộc Minh Vu kinh ngạc. (Anh ấy phát hiện nhanh thật.)

Đoạn Tư Minh tỏa ra khí thế của người đứng đầu: "Nhà họ Đoạn đầu tư. Họa sĩ Lộc Minh Vu làm họa chủ, dẫn dắt đội ngũ vẽ ra loạt tranh sơn thủy quốc phong chủ đề Sơn Hải Kinh. Anh cung cấp phòng triển lãm."

Lộc Minh Vu: "Có vẻ như chỉ em được lợi? Mục đích hợp tác là gì?"

Đoạn Tư Minh lắc đầu: "Tác phẩm của em không chỉ để triển lãm. Anh muốn bản quyền thương mại. Chi tiết cơ hội kinh doanh anh không thể tiết lộ. Chỉ có thể nói — đây là cùng có lợi, lợi mình phải tính đến lợi thiên hạ."

Lộc Minh Vu ánh mắt sáng rực nhìn anh.

Đoạn Tư Minh: "Nếu đồng ý, anh bảo người chuẩn bị hợp đồng. Cụ thể bàn sau."

Lộc Minh Vu: "Được."

Đoạn Tư Minh: "Hợp tác vui vẻ."

Lộc Minh Vu: "Cảm ơn anh."

Đoạn Tư Minh bỗng nhiên bật cười: "Vợ anh mà!"

Lộc Minh Vu: "......"

Sau đó.

Đoạn Tư Minh đi gọi điện.

Lộc Minh Vu thì ở phòng vẽ lớn sắp xếp đồ.

Sơn Hải Kinh phong cách thủy mặc quốc phong, vốn dĩ là một giấc mơ lớn của cô.

Loạt tranh, đội ngũ, mục đích thương mại...

Cô cần suy nghĩ cẩn trọng, lên kế hoạch. Tạm thời không vội vẽ ngay.

Khi trời tối, cô trải một bức vải khổ dọc lên tường.

Sau đó đứng trước bức tường đó, lặng lẽ nhìn, không nhúc nhích.

Lúc này...

Ngoài cửa vang lên giọng Đoạn Tư Minh, có chút bất ngờ: "Em quen không đóng cửa à?"

Lộc Minh Vu quay lại: "Nhà đâu có ai đâu."

(Hơn nữa, phòng làm việc ở trường cũng không có cửa, có gì đâu mà nghiêm trọng.)

Đoạn Tư Minh chỉ vào mình: "Anh không phải người?"

Lộc Minh Vu: "......"

Đoạn Tư Minh chợt phản ứng, giơ tay ngăn: "Đừng trả lời."

(Không coi anh là người ngoài? Tốt đấy.)

Lộc Minh Vu đột nhiên nhìn anh chằm chằm, không nói gì.

Đoạn Tư Minh: "Sao thế?"

Lộc Minh Vu: "Em muốn vẽ một bức tranh."