Nhật Ký Của Thẩm Châu Ngôn - Chương 37
topicNhật Ký Của Thẩm Châu Ngôn - Chương 37 :
121
Đêm khuya, Trịnh Viện tìm đến tôi.
Bà ấy chất vấn tôi.
Tôi đề nghị bà ấy dùng Nhật ký Thẩm Châu Ngôn để trao đổi, đổi lại tôi sẽ giúp bà ấy lấy lại lòng tin của tổ chức.
Bà ấy đã đưa nó cho tôi.
Phần sau của cuốn nhật ký ghi chép về quá trình điều trị b/ệ/n/h của tôi.
Chương 3025 của nhật ký:
[Liệu pháp điều trị cho Trịnh Lâm của Lily gần đây có hiệu quả rõ rệt. Cô ấy không muốn làm người xấu. Tôi đoán chẳng bao lâu nữa, cô ấy sẽ trở lại nhân cách thứ nhất. Cô ấy muốn làm một người tốt, rất nhanh thôi cô ấy sẽ khỏi b/ệ/n/h…]
Chương 3040 của nhật ký:
[Lily thực chất là một cảnh sát nằm vùng, nhưng cô ấy đã phản bội cảnh sát. Cô ấy hoàn toàn trở thành một kẻ xấu… Đổi lại việc điều trị cho Trịnh Lâm, tôi đã đồng ý giúp cô ấy rời khỏi tổ chức buôn bán, trả lại cho cô ấy một cuộc sống yên bình. Cô ấy mắc b/ệ/n/h bạch cầu, có lẽ chẳng còn sống được bao lâu nữa.]
Tôi sững sờ.
Nếu Lily là một người khác, vậy tại sao tôi lại vô thức ký tên là Lily?
Hơn nữa, nét chữ ấy giống hệt với chữ viết trong phòng sưu tập của Nam ca?
122
Tôi nhíu mày, giả vờ đồng ý với Trịnh Viện.
Bà ấy nhìn chằm chằm tôi: "Mẹ không tin con. Có phải nhân cách thứ nhất của con vẫn còn tồn tại trong đầu không?"
Tôi lắc đầu: "Chẳng phải mẹ đã kiểm tra rồi sao?"
Bất chợt, tôi ho mạnh, lòng bàn tay đầy m/a/u.
Tôi sững lại, còn Trịnh Viện thì bật cười: "Viên thuốc mà con uống hôm đó thực chất không phải thuốc nói thật, mà là một loại thuốc hỗn hợp gây t/o/n t/h/u/o/ng p/h/ổ/i… Mẹ nghĩ p/h/ổ/i của con giờ đã mất đi một nửa rồi. Có phải gần đây con cảm thấy khó thở không? Mẹ có thể dễ dàng xác định con có nói thật hay không, nhưng thứ mẹ cần là giữ con trong tầm kiểm soát. Nếu con vô h/a/i với mẹ, đương nhiên mẹ sẽ đưa thuốc giải. Nhưng Trịnh Lâm à, gần đây con đã thay đổi, mẹ đang suy nghĩ xem có nên đưa con thuốc giải hay không…"
Tôi chăm chú nhìn bà ấy. Đột nhiên, tôi nhớ lại cuộc trò chuyện giữa tôi và Nam ca khi trước.
Tâm thần phân liệt di truyền.
Trịnh Viện cũng bị tâm thần phân liệt, nhưng bà ấy chưa bao giờ điều trị.
Hừ, thôi kệ.
Đối phó với kẻ điên thì phải nói chuyện theo kiểu của kẻ điên.
Tôi tiếp tục giả vờ bị bà ấy uy h/i/e/p mà đồng ý.
123
Ngày hôm sau, tôi không giúp bà ấy minh oan.
Ngược lại, tôi hoàn toàn xác nhận chuyện bà ấy phản bội tổ chức.
Đám người kia yêu cầu trục xuất bà ấy, nhưng Trịnh Viện không đồng ý: "Trịnh Lâm, con không cần thuốc giải nữa sao?"
Tôi đáp: "Không cần. Mẹ có biết không? Con vốn chỉ có một nửa lá p/h/ổ/i thôi."
Trịnh Viện sững sờ nhìn tôi.
Bà ấy hoàn toàn không hiểu được.
Sau đó, Trịnh Viện bị đám người kia trói lại, nhét vào thùng nhử ong.
Giống như cách họ đã đối xử với Mạnh Hạo.
Kết cục của kẻ phản bội.
Tiếp theo, hẳn sẽ đến lượt tôi.
Chỉ tiếc là, cảnh sát sắp tập kích rồi.
124
Đêm khuya, tôi đưa Hứa Tình ra ngoài.
Cô ấy đã tắt hệ thống cảnh báo của đại bản doanh.
Lúc 2 giờ sáng, cảnh sát Trung Quốc phối hợp với một số lực lượng vũ trang địa phương của Myanmar tiến hành tập kích.
Lực lượng phòng thủ trong đại bản doanh hoàn toàn trở tay không kịp.
Hai bên giao tranh ác liệt.
Tôi chỉ huy một số cao tầng và một nhóm người chạy về hướng đường ống dẫn dầu Trung-Myanmar, nơi có xe vận chuyển chờ tiếp ứng, chỉ để lại vài người ở lại chỉ huy.
Tên cầm đầu ra lệnh cho thuộc hạ: "Đám con gái bị bán đến đây, g/i/e/c thì g/i/e/c, đ/ầ/u đ/ộ/c thì đ/ầ/u đ/ộ/c, nói chung, không được để ai sống sót…"
Tôi giả vờ đồng ý. Khi đám người đó bước vào thang máy, tôi khóa cơ chế điều khiển từ bên ngoài, nhốt chúng bên trong.
Nhân lúc chiến sự hỗn loạn, tôi mở cửa nhà giam, thả nhóm cô gái bị nhốt, hướng dẫn họ chạy trốn theo lối thoát hiểm về phía Bắc—nơi có cảnh sát đợi sẵn tiếp ứng.