Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 216

topic

Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 216 :

Chương 74:

“Xin lỗi,” 

Không biết Hạ Ôn Viễn muốn làm gì, lại có nhắc nhở. Khâu Vĩnh Ngôn không hề nghĩ ngợi liền tìm lấy lý do.

“Tôi nghĩ phía trước vẫn cần tôi hơn.”

Hạ Ôn Viễn hôm qua gần như cả buổi chiều đều ở hậu phương, hiếm khi xuất hiện ở tiền tuyến.

Chỉ có lúc đến gần cuối mới tới cướp lấy điểm.

“Không phục tùng mệnh lệnh?”

Bị từ chối Hạ Ôn Viễn bật cười, kéo dài giọng.

“Vậy còn quyền điều khiển phi thuyền và hệ thống vũ khí thì sao...”

Âm điệu của cậu ta cố tình kéo dài, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua toàn bộ học sinh ban 7. 

Uy h**p không hề che giấu.

Bởi lớp trưởng là chỉ huy của cả ban, nắm toàn quyền điều phối chiến hạm và vũ khí. 

Ngoại trừ tình huống đặc biệt, mọi thành viên đều phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của lớp trưởng.

Trong ban 7, có người lên tiếng bất bình:

 “Hạ Ôn Viễn, cậu rõ ràng là cố ý.”

“Cố ý?”

 Hạ Ôn Viễn cắt ngang, khóe môi cong lên đầy mỉa mai. 

“Sikel, xem ra mấy ngày trước nhà cậu mất đơn đặt hàng, chẳng phải chuyện lớn nhỉ? Hoàn toàn không hề giống như lời cha cậu nói.Nghe đâu tổn hại đến cả danh dự gia tộc. Vậy mà giờ trông cậu vẫn nhàn nhã ha? Còn có thời gian bênh vực người khác?”

Lời của Hạ Ôn Viễn không chỉ nhắm vào Sikel, mà còn như lời cảnh cáo gửi đến toàn bộ ban 7. 

Ánh mắt cậu ta lướt qua từng người, thản nhiên nhưng ẩn chứa uy h**p.

Mọi người đều hiểu rõ, trong ban 7 không ai dám trực tiếp đối đầu với Hạ Ôn Viễn. 

Một câu ngắn ngủi.Gương mặt Sikel thoáng biến sắc.Chỉ biết nhìn sang Khâu Vĩnh Ngôn đầy áy náy, sau đó im lặng cúi đầu.

Con người vốn phức tạp. Dù trong lòng nghiêng về Khâu Vĩnh Ngôn, họ vẫn phải cúi đầu trước thực tế. 

Mất quyền điều khiển vũ khí đồng nghĩa với việc có thể mất mạng.

Nếu bọn họ chết, Hạ Ôn Viễn cùng lắm cũng chỉ bị đình chỉ hoặc rời khỏi Trường quân sự. 

Nhưng Với thân phận người nhà Tuyên gia.Cậu ta vẫn có thể ở bên ngoài hô mưa gọi gió. 

Còn phần lớn học sinh trong ban 7 thì không.

Nhiều người trong số họ, phải dựa vào điểm đánh giết Trùng tộc đổi lấy tinh tệ để nuôi sống gia đình. 

Nếu bọn họ thiệt mạng, số tiền bồi thường một lần từ trường gửi về sẽ chẳng đủ cho người thân tiếp tục sinh tồn.

Sự im lặng bao trùm. 

Ánh mắt Hạ Ôn Viễn như thể đang chia ranh giới trong lớp.Khiến những người từng đứng cùng phe nay chợt lùi lại.

Khâu Vĩnh Ngôn mím môi, giọng khàn đi: “Tôi đồng ý.”

Từ chối mệnh lệnh của Hạ Ôn Viễn đồng nghĩa với việc bị tước chiến hạm cùng vũ khí.Mất đi  quyền chiến đấu. 

Khi đó, tất cả đều có thể chết. Làm gì còn cơ hội nào để lên tiếng hay nói ra sự thật.

Hơn nữa trong phần lớn trường hợp, sự thật vốn dĩ không quan trọng.Dù có người may mắn sống sót, thì kẻ bị oán trách sau cùng vẫn sẽ là Khâu Vĩnh Ngôn .

Cùng lắm thì... chỉ cần cẩn thận hơn một chút là được.

Hạ Ôn Viễn thầm nghĩ, “Sớm một chút có phải hơn không.”

Khóe môi cậu ta cong lên, giọng nói mang theo vẻ hòa nhã giả tạo:

“Căng thẳng làm gì? Thật ra tôi cũng không có ý đó, chỉ là...”

Giọng Hạ Ôn Viễn pha chút bất đắc dĩ:

“Tôi đột nhiên phát hiện, dạo gần đây mọi người hình như nghe lời cậu hơn tôi. Thế nên tôi tôn trọng ý kiến chung.Giữ cậu lại phía sau cùng tôi.Vừa giúp đảm bảo an toàn cho cậu.Vừa để cậu trực tiếp thay tôi ra lệnh. Như vậy, mọi người sẽ càng yên tâm hơn đúng không?”

Khâu Vĩnh Ngôn gượng cười:

“Thì ra là vậy.”

“Đương nhiên rồi.” 

Hạ Ôn Viễn cười càng sâu.Giọng ngọt ngào nhưng ẩn giấu sắc lạnh.

“Được rồi, giờ cậu phụ trách chỉ huy đi.”

Hạ Ôn Viễn phẩy tay, nghiêng người tránh sang một bên.

Ra vẻ “vì tập thể” như đang trao quyền chỉ huy lớp tạm thời cho Khâu Vĩnh Ngôn.

“Không ngờ lớp trưởng lại nghĩ cho ban 7 nhiều đến thế.Thật cảm ơn cậu.”

Khâu Vĩnh Ngôn cố gắng nở ra một nụ cười.Bất kể Hạ Ôn Viễn đang toan tính điều gì, cậu ta vẫn phải giữ dáng vẻ bình thản, thậm chí có phần mệt mỏi.

Nếu không nhận được cảnh báo từ trước.Có lẽ tạm thời Khâu Vĩnh Ngôn đã thật sự bị “đường mật” trong lời nói kia làm cho tê liệt.

Nhưng giờ đây, Khâu Vĩnh Ngôn chỉ cảm thấy ‘đường’ Hạ Ôn Viễn đưa ra chính là thuốc độc.

Cậu ta có thể dùng sự giả tạo để lấy lòng người khác.Thì Khâu Vĩnh Ngôn cũng có thể giả vờ đáp lại bằng chính cách đó.

Hạ Ôn Viễn cười nhạt, không nói thêm gì nữa.Chỉ ra hiệu để Khâu Vĩnh Ngôn tự do hành động.

Khâu Vĩnh Ngôn giả vờ như bị xúc động thật sự.Bắt đầu điều phối kế hoạch vây quyét trong ngày cho các học sinh ban 7.

Cho đến khi tất cả đã xuất phát theo kế hoạch, Hạ Ôn Viễn vẫn không hề nhúng tay vào.

Một vài người trong ban thậm chí bắt đầu cho rằng, có lẽ bọ họ đã nghĩ quá nhiều.

Hạ Ôn Viễn thật sự chẳng có ý đồ gì khác.