Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 85
topicLầu Trên Lầu Dưới - Chương 85 :Đừng sợ
Cô cúp điện thoại.
Tay nắm chặt lấy di động nhưng vẫn không ngừng phát run, cô cố gắng thở gấp, qua một hồi lâu, Trương Tuyền Phong lại gọi đến một lần nữa, cô cắn răng tắt máy, sau đó lau khô nước mắt rồi đi vào trong tiểu khu, đi thang máy tới lầu ba.
Trương Tuyền Phong đang ngồi hút thuốc ở trước cửa, không biết hắn hút bao nhiêu điếu thuốc, trong hành lang toàn mùi khói thuốc nồng nặc, Phó Nhàn Linh vừa ra khỏi thang máy đã bị sặc đến ho khan vài tiếng.
Trương Tuyền Phong nghe thấy có động tĩnh, đứng dậy:
“Phó Nhàn Linh, cô nghe tôi nói, ngày mai……”
Phó Nhàn Linh đi đến trước mặt hắn, không nói một lời nào, tát vào mặt hắn một cái.
“Trương Tuyền Phong.” Cô nhìn hắn, giọng nói mang theo hơi nghẹt mũi:
“Tôi hối hận rồi.”
Khóe miệng của Trương Tuyền Phong khẽ giật giật , hắn giơ tay ra xoa xoa chỗ mặt bị tát, biểu cảm không mấy khó chịu ngẩng đầu lên, thấy khóe mắt Phó Nhàn Linh ứa ra nước mắt, cô khẽ mỉm cười nói:
“Lúc tôi biết được sau này tôi sẽ được gả cho anh, điều mà mỗi ngày tôi đều chờ đợi đó là có thể nhanh trưởng thành, nhanh chóng tốt nghiệp đại học, sau khi tốt nghiệp tôi sẽ có thể cùng anh kết hôn.”
“Sau khi cùng anh kết hôn xong, tôi mới phát hiện rằng, ngày tháng qua không tươi đẹp như tôi đã tưởng tượng, anh bận đi công tác, bận chăm sóc cho đàn bà ở ngoài kia, duy nhất là quên đi tôi.”
Phó Nhàn Linh hỏi hắn, “Tôi đánh anh có đau không?”
Trương Tuyền Phong không nói lời nào.
Phó Nhàn Linh chỉ vào vị trí tim mình nói:
“Cái lúc mà tôi phát hiện ra anh ngoại tình, nơi này của tôi, đau như muốn nổ tung vậy.”
Nước mắt cô lại lần nữa rơi xuống, cô cố gắng hô hấp để bình tĩnh lại, dùng ngón tay quệt đi nước mắt, nặn ra một nụ cười nói:
“Trương Tuyền Phong, chúng ta cứ như vậy dễ đến dễ đi đi, về sau cũng đừng bao giờ gặp mặt nữa, tôi thật sự…… không muốn nhìn thấy anh thêm lần nào nữa.”
Trương Tuyền Phong bỗng nhiên dang tay đem cô ôm vào trong ngực:
“Anh sai rồi…… Anh thật sự sai rồi, em tha thứ cho anh một lần này được không? Chỉ một là này thôi…… Sau này anh sẽ không bao giờ như vậy……”
Phó Nhàn Linh dùng sức đẩy hắn ra, “Buông tay! Buông tôi ra!”
“Anh không buông! Tiểu Nhàn, chúng ta không ly hôn có được không? Anh thực sự cần em……” Hắn nghiêng đầu muốn hôn cô, Phó Nhàn Linh chán ghét đẩy mặt hắn ra:
“Buông tôi ra! Trương Tuyền Phong! Sao anh lại ghê tởm đến như vậy! Đừng chạm vào tôi!”
Một phần chắc cũng là do uống rượu, cũng có thể là hai chữ ghê tởm đã kích thích tới Trương Tuyền Phong, hắn liền bóp lấy cổ của Phó Nhàn Linh, mắt đỏ bừng bừng mà trừng với cô, “Cô mới nói cái gì? Cô thử lặp lại lần nữa xem?”
Hắn cũng không phải chỉ là mỗi do bị Phó Nhàn Linh kích thích, còn do bị ông chủ Trung Thượng kích thích, lúc hai người đi toilet, ông chủ Trung Thương còn nói với hắn một câu:
“Đàn bà bên ngoài vốn dĩ cũng không sạch sẽ gì, Trương tổng không có việc gì làm vẫn nên về nhà nhiều với vợ thì hơn.”
Trong lời nói mang đầy ý khiêu thích, còn các kiểu bày thái độ cho Lily xem, rõ ràng là đang muốn lên mặt với hắn.
Phó Nhàn Linh bị bóp đến không thể hô hấp, “Anh……”
Cô cực kỳ khó chịu, mạnh mẽ mà đánh lên hắn tay, bên tai nghe thấy thang máy “Đinh” lên một tiếng, theo bản năng, giọng cô khàn khàn hô lên một tiếng, “Cứu với ——”
Vu Hướng Tây vừa đi ra khỏi thang máy, cậu lập tức xông tới đẩy mạnh người hắn ra: “Chị, chị không sao chứ?”
Phó Nhàn Linh không ngừng ho khan, trên mặt đều là nước mắt.
Vu Hướng Tây thấy cô không có vấn đề gì, lúc này mới vọt tới trước mặt Trương Tuyền Phong, kéo lấy cổ áo hắn rồi đấm một đấm: “Cậu điên rồi! muốn giết người à?!”
Phó Nhàn Linh hoãn một lát, mới đứng dậy kéo lấy cậu, “Vu Hướng Tây…… Đừng đánh……”
Trương Tuyền Phong uống quá nhiều rượu, đầu óc vốn đã choáng váng, bây giờ lại bị Vu Hướng Tây đấm một cú đã ngất ngay đi.
Vu Hướng Tây dò thử hơi thở của hắn, xác định hắn chỉ là ngất đi, lúc này mới quay ra hỏi Phó Nhàn Linh, “Chị, chị có muốn báo cảnh sát không?”
Phó Nhàn Linh bị dọa không nhẹ, thân thể vẫn còn đang run, lúc cô lắc đầu, nước mắt rơi xuống:
“Không cần báo cảnh sát, cho anh ta đi đi.”
Vu Hướng Tây gọi điện thoại cho bảo an đem người đưa đến bệnh viện.
Sau đó đỡ cô vào nhà, rót cho cô một cốc nước ấm, rồi đưa cho cô tấm chăn, ôm người trong lòng nhẹ nhàng hôn cô, lúc này mới nói, “Thật xin lỗi, chị, tôi đến muộn.”
Phó Nhàn Linh nhắm hai mắt lại, dùng sức ôm chặt cậu.
Vu Hướng Tây cúi đầu xuống nhìn cô, chỉ thấy lông mi cô run run, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
Cậu đau lòng đến không chịu được, ôm chặt cô vào lòng, lòng bàn tay dừng ở trên lưng cô, từng chút từng chút một vỗ về trấn an:
“Về sau mỗi tối tôi đều sẽ ở cùng chị, không phải sợ, về sau có tôi ở bên chị.”
Cô cuối cùng cũng dám khóc thành tiếng, tay nắm chặt lấy cánh tay cậu: “Vu Hướng Tây……”
Cậu đưa tay ra lau nước mắt cho cô, giọng nói thật nhẹ:
“Chị, tôi ở đây, sau này sẽ luôn ở đây.”