Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc - Chương 934
topicXuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc - Chương 934 :
Mạc Chí Tân cũng nghe phong thanh về chuyện có người đích danh tố cáo mình, hắn chặn Vu Hướng Niệm và Trình Cảnh Mặc lại ngay trước cầu thang.
Ba người đã từng gặp nhau tại tiệm cơm lần trước, Trình Cảnh Mặc và Mạc Chí Tân cũng đã đôi co vài câu, nên ai cũng nhớ rõ mặt đối phương.
Mạc Chí Tân xông lên chất vấn: “Các người tới tố cáo tôi? Tố cáo tôi chuyện gì?”
“Là tôi tố cáo anh!” Vu Hướng Niệm tiến lên, ngẩng cao đầu, khí chất không hề kém cạnh: “Tố cáo anh cạnh tranh không trong sạch, ác ý phao tin đồn thất thiệt về đời tư cá nhân của Khâu Dương, làm tổn hại danh dự của anh ấy!”
Giờ đang là giờ làm việc, mọi người trong cơ quan lục tục bước ra khỏi văn phòng để hóng chuyện.
Ba người nhà họ Vu đợi không được trong xe cũng vừa bước vào đại sảnh, liền chứng kiến cảnh này.
“Hừ!” Mạc Chí Tân khinh thường cười một tiếng: “Tôi ác ý phao tin chỗ nào?! Chẳng lẽ người thương của Khâu Dương không phải là tên đàn ông kia sao?!”
Vu Hướng Niệm hỏi vặn lại, giọng rõng rạc: “Người thương của Khâu Dương là ai thì liên quan gì đến việc anh cạnh tranh cái chức chủ nhiệm này?!”
Mạc Chí Tân nói bằng giọng chính khí : “Khâu Dương quan hệ đồng tính luyến ái với đàn ông, đó là tác phong bại hoại! Đương nhiên không thể đảm nhiệm chức chủ nhiệm được!”
Vu Hướng Niệm cũng nói với giọng lẽ phải, không hề nao núng: “Vậy còn anh, vì muốn cạnh tranh chức chủ nhiệm mà ác ý chèn ép Khâu Dương, cố tình lan truyền chuyện riêng tư của người ta, như thế thì anh xứng đáng làm chủ nhiệm sao?”
Mạc Chí Tân cứng họng: “...”
Vu Hướng Niệm nói tiếp, lời lẽ đanh thép: “Người như anh, chỉ cần thấy ai đó có lợi ích đối nghịch với mình là lại chơi xấu sau lưng! Đừng nói anh không xứng với chức chủ nhiệm, mà ngay cả không khí trong cơ quan này cũng bị anh làm cho mất thuần phong! Sau này, hễ có chuyện thăng chức, tranh cử, mọi người đều học theo anh giở trò đê hèn sau lưng nhau, thì đâu còn đất cho người tài?! Người có năng lực không lên được, lại còn bị loại tiểu nhân như anh chèn ép, bắt nạt?! Người như anh phải chịu sự trừng phạt thích đáng!”
Mạc Chí Tân bị cô nói đến mức hai tai đỏ bừng.
Hắn biết, đứng trên lập trường đạo đức cạnh tranh này, hắn không thể đứng vững. Nhưng đồng thời, hắn cũng biết Vu Hướng Niệm và Khâu Dương cũng có điểm yếu, đó là về chuyện đời tư của Khâu Dương.
Hắn quyết định nắm chặt lấy điểm yếu đó để phản công.
“Cô cứ nói đi! Người thương của Khâu Dương có phải là đàn ông không?” Hắn tự tin hỏi lại, vẻ mặt như đã nắm chắc phần thắng.
Vu Hướng Niệm nheo mắt lại, liếc nhanh qua một vòng những người đang vây quanh.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Cô biết, điều mà mọi người tò mò nhất chính là điểm này.
Vu Hướng Niệm nhanh chóng suy nghĩ trong đầu xem nên trả lời như thế nào. Cô dứt khoát đáp: “Người thương của Khâu Dương là ai là chuyện riêng của anh ấy, không nên bị người khác lôi ra công chúng để bàn tán!”
Mạc Chí Tân ra vẻ rất có lý: “Nếu Khâu Dương là người ứng cử chức chủ nhiệm, thì phải xem xét cả đời tư cá nhân! Phẩm hạnh không phù hợp thì không xứng làm chủ nhiệm!”
“Anh định nghĩa thế nào là phẩm hạnh không phù hợp? Anh nói khống, nói bừa rằng người thương của Khâu Dương là đàn ông! Vậy phẩm hạnh của anh đoan chính sao?”
Vu Hướng Niệm rõ ràng biết mình đang ở thế yếu hơn ở mặt này, nhưng cô nhanh chóng chuyển hướng chủ đề sang Mạc Chí Tân.
“Tôi không hề nói khống!” Mạc Chí Tân lớn tiếng: “Hàng xóm của họ đã tận mắt nhìn thấy!”
“Hàng xóm nào? Nhìn thấy cái gì?”
Vu Hướng Niệm biết Khâu Dương và Tôn Dã Xuyên luôn rất cẩn thận bên ngoài, sẽ không để lại sơ hở.
Mạc Chí Tân đắc thắng nói: “Hai người họ ăn cùng, ở cùng mấy ngày, nhìn nhau bằng ánh mắt giống hệt mấy cặp vợ chồng trẻ! Không phải người thương thì là gì?!”
Vu Hướng Niệm khựng lại.
Đúng vậy! Ánh mắt dành cho người mình yêu, thật sự chẳng thể che giấu được.
Mạc Chí Tân thấy Vu Hướng Niệm im lặng, hắn càng thêm đắc ý: “Nói tôi ác ý phao tin ư? Nếu Khâu Dương sống đường hoàng, ngay thẳng, thì người khác có nói gì, có tác dụng sao?!”
Vu Hướng Niệm liếc nhẹ, khinh miệt nhìn Mạc Chí Tân một cái, rồi quay sang nhìn mọi người.
“Chuyện này nảy sinh chỉ vì việc tranh cử chức chủ nhiệm. Các đồng chí đã cùng công tác với Khâu Dương bấy lâu nay, năng lực làm việc, thái độ công tác, cách đối nhân xử thế của Khâu Dương, so với đối thủ cạnh tranh của anh ấy, ai càng xứng đáng và cang có khả năng đảm nhiệm hơn, chắc hẳn mọi người tự có câu trả lời trong lòng.”
Mọi người không dám nói trước mặt Mạc Chí Tân, nhưng trong lòng ai cũng rõ Khâu Dương có năng lực hơn hẳn Mạc Chí Tân.
“Chính vì đối thủ cạnh tranh của Khâu Dương biết mình thua kém anh ấy, nên mới dùng thủ đoạn hèn hạ, dùng đời tư cá nhân của Khâu Dương để cố ý bịa chuyện, nhằm ép Khâu Dương phải rút lui.”
Mạc Chí Tân vẫn giữ nguyên câu nói lúc trước, như một chiếc cọc cuối cùng để bám vào: “Cô đừng có nói vòng vo! Cô cứ trả lời thẳng, người thương của Khâu Dương có phải là đàn ông hay không?!”
Mấy vị lãnh đạo của phòng công tác và đồng chí Cục trưởng nghe bên ngoài ồn ào, liền bước ra khỏi văn phòng xem tình hình.
Vu Hướng Niệm thẳng tắp lưng, đối diện với mọi ánh nhìn, giọng nói rành rọt, vang dội:
"Giới tính của người bạn đời đồng chí Khâu Dương là gì, điều đó không hề ảnh hưởng đến lập trường chính trị, không ảnh hưởng đến tín ngưỡng, và càng không ảnh hưởng đến công tác của anh ấy."
 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 