Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1336
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1336 :Một kiếm định càn khôn
Hắn cúi đầu xem xét, phát hiện huyết phù đã biến mất không thấy gì nữa lại xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Cùng lúc đó, cảm giác nóng rực trong lòng bàn tay nhanh chóng lan tràn đến cả người Giang Khải, cứ như cả người sắp bị đốt thành tro bụi, cơn đau to lớn khiến Giang Khải rơi xuống từ giữa không trung, ngã mạnh xuống mặt băng.
“Đây… Đây là có chuyện gì…” Giang Khải trợn to mắt, tay trái nắm chặt cổ tay phải muốn ngăn cản cảm giác nóng rực từ lòng bàn tay lan tràn đến thân thể!
Giang Khải chỉ cảm thấy máu trong người đã không còn là máu, như là dung nham nóng hổi chảy qua mỗi một chỗ trên người!
Thậm chí loại cảm giác này càng đau đớn hơn lúc hắn đột phá Siêu phàm thất giai.
Huyết phù trong lòng bàn của hắn, dưới đáy ký tự từ đỏ biến thành vàng, theo thời gian trôi qua sự thay đổi màu sắc không ngừng dâng lên!
Tầng băng dưới người hắn lại đang bị hòa tan, có lẽ cũng vì tầng băng hòa tang, lúc hắn ngã xuống đất mới không có gai băng công kích hắn.
Cùng lúc đó, đám người Lạc Văn đang liều chết kịch chiến với Băng sương thi vương.
Lạc Văn là Chiến Thần lâu năm, tất nhiên hắn ta cũng nhận ra lần này Boss rất khó chơi, dựa theo xu thế hiện tại thậm chí bọn họ có khả năng đi săn thất bại!
Nhưng càng đến lúc này thì càng không thể buông tha!
“Đứng vững, sắp đến giai đoạn thứ năm!” Lạc Văn lớn tiếng gào thét, “Bạch Hiên, dù ngươi chết cũng phải giữ chặt Boss cho lão tử!” “Vâng, đội trưởng!” Bạch Hiên nổi giận gầm lên một tiếng, đồng thời tránh đi vài cái gai băng xuất hiện trước người Boss, ra sức vung ra một kiếm, “Hiên Viên kiếm!” Kiếm khí đánh vào hộ thuẫn của Boss tạo ra gợn sóng mạnh mẽ, nhưng vẫn không hoàn toàn phá mất tầng phòng ngự này.
Mặc dù Bạch Hiên là cường giả Siêu phàm bát giai nhưng một mình hắn ta giữ chặt Boss, trải qua mấy giờ kịch chiến cũng tiêu hao nghiêm trọng, vừa nãy ra sức đánh một kích lại tốn rất nhiều thể lực, lúc này hắn ta cũng hơi lực bất tòng tâm.
“Hổ khiếu chấn thiên!” Lạc Văn vội vàng đuổi theo công kích.
Thành viên khác trong tiểu đội Bạch Hổ, các Chiến Thần may mắn còn sống sót dùng ra lực lượng cuối cùng, liên tục phát động sự công kích mạnh mẽ với Boss.
“Không thể thua, nếu thua không biết bao nhiêu người phải chết!” “Lão tử liều mạng với ngươi!” “Còn có 27 ức, toàn lực tấn công!” Trận chiến đã sớm tiến vào giai đoạn gay cấn, lúc này Giang Khải lại tê liệt ngã xuống rìa chiến trường, đau đến không muốn sống.
“Không được… Không chịu nổi…” Trên trán Giang Khải nổi lên gân xanh, có vẻ cực kỳ đau khổ.
Ở đằng xa, thể lực của Bạch Hiên tiêu hao nghiêm trọng, chỉ không để ý vẫn bị gai băng đâm xuyên qua bắp đùi, cũng may hộ giáp của hắn ta đỡ được bàn tay đen xâm nhập, hắn ta cũng kịp thời chặt đứt gai băng, lúc này mới may mắn trốn thoát.
Chỉ là bắp đùi bên phải của hắn ta đã là một mảng máu tươi, hiện tại ngay cả đứng thẳng cũng rất khó khăn.
Bạch Hiên bị thương nặng, đây như là sấm sét giữa trời quang với đại quân đi săn!
Boss lập tức mất khống chế, điên cuồng công kích Chiến Thần xung quanh, trong vài phút ngắn ngủi đã có trên trăm tên Chiến Thần chết thảm!
Bạch Hiên thấy cảnh này vừa tự trách vừa sốt ruột, ánh mắt của hắn ta nhìn về phía sau như đang tìm kiếm ai đó.
Sau khi tìm kiếm không có kết quả, Bạch Hiên hô to, “Giang Khải, mau ra tay, không thể đợi thêm nữa!” Nhưng hiện tại Giang Khải đang ngã trên mặt đất không thể động đậy, ngay cả kỹ năng cũng không dùng được.
“Đáng chết, vì sao hết lần này tới lần khác lại là lúc này…” Đôi mắt Giang Khải đỏ như máu, “Tiểu hỗn cầu, rốt cuộc ngươi đã làm gì!” “Không được… Không chịu nổi…” Ngay lúc Giang Khải gần như muốn ngất đi, điều kỳ quái là Giang Khải đột nhiên phát hiện loại cảm giác nóng rực kia lại nhanh chóng được xoa dịu.
Một lát sau, cảm giác thiêu đốt hoàn toàn biến mất.
Cùng lúc đó, huyết phù trong lòng bàn tay hắn có một phần mười khu vực dưới đáy biến thành màu vàng, sau đó chui vào lòng bàn tay của hắn.
Sau khi cảm giác khó chịu biến mất, Giang Khải đã đầu đầy mồ hôi.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, nhưng một giây sau trong đầu Giang Khải đột nhiên vang lên một tiếng kêu.
“Chi chi chi.” “Tiểu hỗn cầu?!” Nghe thấy tiếng kêu này, không hề nghi ngờ người đang nói chuyện trong đầu hắn chính là tiểu hỗn cầu.
Điều kỳ quái là, Giang Khải lại nghe hiểu tiểu hỗn cầu đang nói cái gì.
“Ngươi đã đột phá hộ thuẫn cực hạn phòng ngự, có thể xé mở một cái khe trên cực hạn phòng ngự nhưng thời gian chỉ có hai giây, vượt qua hai giây hộ thuẫn sẽ tự động chữa trị, ngươi muốn ta miểu sát Thi vương tướng quân trong hai giây này?” Giang Khải nói xong, bản thân cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Chờ chút, sao ta biết khe hở ở đâu?” Giang Khải vội vã hỏi.
“Chi chi chi chi…” “Ta có thể cảm giác được vì ta dung hợp huyết mạch của ngươi, tuy dựa vào cường độ thân thể hiện tại của ta chỉ có thể dung hợp cực ít huyết mạch của ngươi nhưng đã có thể tiến hành kết nối tinh thần với ngươi, cũng có thể trực tiếp thôn phệ một vài Thú nguyên chi thạch cấp thấp, không cần dùng người khác làm giảm xóc… ĐM, ta dung hợp huyết mạch của ngươi?”
Cùng lúc đó, cảm giác nóng rực trong lòng bàn tay nhanh chóng lan tràn đến cả người Giang Khải, cứ như cả người sắp bị đốt thành tro bụi, cơn đau to lớn khiến Giang Khải rơi xuống từ giữa không trung, ngã mạnh xuống mặt băng.
“Đây… Đây là có chuyện gì…” Giang Khải trợn to mắt, tay trái nắm chặt cổ tay phải muốn ngăn cản cảm giác nóng rực từ lòng bàn tay lan tràn đến thân thể!
Giang Khải chỉ cảm thấy máu trong người đã không còn là máu, như là dung nham nóng hổi chảy qua mỗi một chỗ trên người!
Thậm chí loại cảm giác này càng đau đớn hơn lúc hắn đột phá Siêu phàm thất giai.
Huyết phù trong lòng bàn của hắn, dưới đáy ký tự từ đỏ biến thành vàng, theo thời gian trôi qua sự thay đổi màu sắc không ngừng dâng lên!
Tầng băng dưới người hắn lại đang bị hòa tan, có lẽ cũng vì tầng băng hòa tang, lúc hắn ngã xuống đất mới không có gai băng công kích hắn.
Cùng lúc đó, đám người Lạc Văn đang liều chết kịch chiến với Băng sương thi vương.
Lạc Văn là Chiến Thần lâu năm, tất nhiên hắn ta cũng nhận ra lần này Boss rất khó chơi, dựa theo xu thế hiện tại thậm chí bọn họ có khả năng đi săn thất bại!
Nhưng càng đến lúc này thì càng không thể buông tha!
“Đứng vững, sắp đến giai đoạn thứ năm!” Lạc Văn lớn tiếng gào thét, “Bạch Hiên, dù ngươi chết cũng phải giữ chặt Boss cho lão tử!” “Vâng, đội trưởng!” Bạch Hiên nổi giận gầm lên một tiếng, đồng thời tránh đi vài cái gai băng xuất hiện trước người Boss, ra sức vung ra một kiếm, “Hiên Viên kiếm!” Kiếm khí đánh vào hộ thuẫn của Boss tạo ra gợn sóng mạnh mẽ, nhưng vẫn không hoàn toàn phá mất tầng phòng ngự này.
Mặc dù Bạch Hiên là cường giả Siêu phàm bát giai nhưng một mình hắn ta giữ chặt Boss, trải qua mấy giờ kịch chiến cũng tiêu hao nghiêm trọng, vừa nãy ra sức đánh một kích lại tốn rất nhiều thể lực, lúc này hắn ta cũng hơi lực bất tòng tâm.
“Hổ khiếu chấn thiên!” Lạc Văn vội vàng đuổi theo công kích.
Thành viên khác trong tiểu đội Bạch Hổ, các Chiến Thần may mắn còn sống sót dùng ra lực lượng cuối cùng, liên tục phát động sự công kích mạnh mẽ với Boss.
“Không thể thua, nếu thua không biết bao nhiêu người phải chết!” “Lão tử liều mạng với ngươi!” “Còn có 27 ức, toàn lực tấn công!” Trận chiến đã sớm tiến vào giai đoạn gay cấn, lúc này Giang Khải lại tê liệt ngã xuống rìa chiến trường, đau đến không muốn sống.
“Không được… Không chịu nổi…” Trên trán Giang Khải nổi lên gân xanh, có vẻ cực kỳ đau khổ.
Ở đằng xa, thể lực của Bạch Hiên tiêu hao nghiêm trọng, chỉ không để ý vẫn bị gai băng đâm xuyên qua bắp đùi, cũng may hộ giáp của hắn ta đỡ được bàn tay đen xâm nhập, hắn ta cũng kịp thời chặt đứt gai băng, lúc này mới may mắn trốn thoát.
Chỉ là bắp đùi bên phải của hắn ta đã là một mảng máu tươi, hiện tại ngay cả đứng thẳng cũng rất khó khăn.
Bạch Hiên bị thương nặng, đây như là sấm sét giữa trời quang với đại quân đi săn!
Boss lập tức mất khống chế, điên cuồng công kích Chiến Thần xung quanh, trong vài phút ngắn ngủi đã có trên trăm tên Chiến Thần chết thảm!
Bạch Hiên thấy cảnh này vừa tự trách vừa sốt ruột, ánh mắt của hắn ta nhìn về phía sau như đang tìm kiếm ai đó.
Sau khi tìm kiếm không có kết quả, Bạch Hiên hô to, “Giang Khải, mau ra tay, không thể đợi thêm nữa!” Nhưng hiện tại Giang Khải đang ngã trên mặt đất không thể động đậy, ngay cả kỹ năng cũng không dùng được.
“Đáng chết, vì sao hết lần này tới lần khác lại là lúc này…” Đôi mắt Giang Khải đỏ như máu, “Tiểu hỗn cầu, rốt cuộc ngươi đã làm gì!” “Không được… Không chịu nổi…” Ngay lúc Giang Khải gần như muốn ngất đi, điều kỳ quái là Giang Khải đột nhiên phát hiện loại cảm giác nóng rực kia lại nhanh chóng được xoa dịu.
Một lát sau, cảm giác thiêu đốt hoàn toàn biến mất.
Cùng lúc đó, huyết phù trong lòng bàn tay hắn có một phần mười khu vực dưới đáy biến thành màu vàng, sau đó chui vào lòng bàn tay của hắn.
Sau khi cảm giác khó chịu biến mất, Giang Khải đã đầu đầy mồ hôi.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, nhưng một giây sau trong đầu Giang Khải đột nhiên vang lên một tiếng kêu.
“Chi chi chi.” “Tiểu hỗn cầu?!” Nghe thấy tiếng kêu này, không hề nghi ngờ người đang nói chuyện trong đầu hắn chính là tiểu hỗn cầu.
Điều kỳ quái là, Giang Khải lại nghe hiểu tiểu hỗn cầu đang nói cái gì.
“Ngươi đã đột phá hộ thuẫn cực hạn phòng ngự, có thể xé mở một cái khe trên cực hạn phòng ngự nhưng thời gian chỉ có hai giây, vượt qua hai giây hộ thuẫn sẽ tự động chữa trị, ngươi muốn ta miểu sát Thi vương tướng quân trong hai giây này?” Giang Khải nói xong, bản thân cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Chờ chút, sao ta biết khe hở ở đâu?” Giang Khải vội vã hỏi.
“Chi chi chi chi…” “Ta có thể cảm giác được vì ta dung hợp huyết mạch của ngươi, tuy dựa vào cường độ thân thể hiện tại của ta chỉ có thể dung hợp cực ít huyết mạch của ngươi nhưng đã có thể tiến hành kết nối tinh thần với ngươi, cũng có thể trực tiếp thôn phệ một vài Thú nguyên chi thạch cấp thấp, không cần dùng người khác làm giảm xóc… ĐM, ta dung hợp huyết mạch của ngươi?”