Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 528

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 528 :

  
Mẹ Cao liên tục gật đầu: “Con nói mẹ mới rõ. Chà chà, sao người ta lại có thể thiếu đạo đức như vậy chứ?”

Bản thân muốn hại con gái nhà người ta trước, sau còn muốn người ta lấy ơn báo oán mà nhận mình, mặt dày đến mức nào đây?

“Đúng thế,” giọng Cao Phi có chút phức tạp, “Khương Du Mạn chỗ nào cũng tốt, kịch bản viết cũng hay nữa. Nhận họ làm người thân mới là có vấn đề về đầu óc!”

“Này, cô đồng chí này viết kịch bản có bằng con gái mẹ viết không?” Mẹ Cao kinh ngạc hỏi.

Cao Phi rất muốn phủ nhận, nhưng lương tâm và tự tôn không cho phép, cuối cùng cô đành không tình nguyện thừa nhận. Cô còn cố ý nhấn mạnh: “Lần này 《Sáng Sớm》 chắc chắn đạt giải, nhưng sau này thì chưa biết chừng đâu!”

Mẹ Cao lần đầu thấy cô con gái tự tin ngút trời trong chuyện kịch bản lại phải chịu lép vế, trong lòng nhất thời có chút vui mừng.

Hai mẹ con không khí hòa hợp, tràn đầy tiếng cười.

Cùng lúc đó, tại Bệnh viện Tổng Quân khu.

Ngụy Tình và Phó Hải Đường sau khi huấn luyện xong đã xin nghỉ ra ngoài một chuyến, mang theo không ít đồ bồi dưỡng đến thăm bệnh.

Có các cô bầu bạn tâm sự, buổi tối lại có Phó Cảnh Thần an ủi, Khương Du Mạn đã vượt qua được hai ngày khó khăn nhất.

Sáng nay, khi Khương Du Mạn bước xuống lầu, mẹ Phó đang ngồi trên ghế sô pha đút cháo trứng cho Tiểu Diệp. Bà vừa đút vừa dặn:

“Tiểu Diệp gần đây phải ngoan một chút, đừng có nhõng nhẽo đòi mẹ bế, ngoan rồi bà dẫn đi chơi nhé.”

Phó Tư Diệp cũng không hiểu rõ lắm bà đang nói gì, dù sao bà nói một câu, cậu bé cũng hớn hở đáp lại một tiếng.

Bà cháu hai người ông nói gà, bà nói vịt, nhưng hình ảnh đó trông thật ấm áp.

Trong lòng Khương Du Mạn trào lên một dòng nước ấm, những cảm xúc nóng nảy bất an mấy ngày nay cũng được xoa dịu.

Tình hình của Tần Đông Lăng vẫn ổn định, nhưng chưa có chuyển biến tốt lớn, trước mắt vẫn chưa được chuyển ra khỏi phòng bệnh đặc biệt. Nghe ý của Cao Viện trưởng, ông vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.

Cô lo lắng, cả nhà cũng theo lý mà nhường nhịn cảm xúc của cô. Đêm qua Tiểu Diệp muốn ngủ cùng mẹ cũng bị Phó Cảnh Thần ôm đi.

Nghĩ đến đó, nhìn vành tai tròn tròn của con trai, Khương Du Mạn gọi: “Tiểu Diệp.”

Phó Tư Diệp mở to đôi mắt tròn xoe, nhanh chóng quay đầu lại. Thấy Khương Du Mạn, cậu bé vui mừng quơ tay múa chân, lom khom bò về phía cầu thang, “Mẹ! Mẹ!”

Mẹ Phó cười rạng rỡ, dịu dàng nhìn mẹ con họ.

Ôm Phó Tư Diệp lên, Khương Du Mạn dùng giấy lau khóe miệng cho cậu bé, “Đồ tham ăn nhỏ!”

“Để mẹ bế Tiểu Diệp cho.” Mẹ Phó tiến đến.

Tình hình Tổng Tham mưu trưởng chưa có dấu hiệu tốt lên, cả nhà họ Phó đều sợ Mạn Mạn bị áp lực tâm lý, nên gần như chiều chuộng cô như Tiểu Diệp vậy.

Tuy nói người một nhà nên nương tựa nhau, nhưng Khương Du Mạn không nghĩ điều này là hiển nhiên mình được nhận. Dù nhà họ Phó đối xử tốt với cô, cô cũng nên cố gắng thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực.

“Không sao ạ, hôm nay con dẫn bé qua bệnh viện luôn.” Cô nói, “Biết đâu phúc tinh nhỏ nhà mình đi, tình hình của ba con sẽ chuyển biến tốt hơn.”

Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi ca phẫu thuật kết thúc, Tần Đông Lăng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng các chỉ số sinh tồn đã ổn định, đạt tiêu chuẩn chuyển sang phòng bệnh cán bộ cao cấp bình thường.

Khương Du Mạn cùng người nhà đến bệnh viện, thấy Cao Viện trưởng vừa bước ra từ phòng bệnh.

“Các chỉ số sinh tồn của Tổng Tham mưu trưởng khá ổn định, nhưng ông ấy vẫn chưa tỉnh lại,” Cao Viện trưởng tháo khẩu trang, “Các cô cậu có thể nói chuyện với ông ấy nhiều hơn, có lẽ k*ch th*ch một chút, ông ấy sẽ tỉnh.”

“Vâng,” Khương Du Mạn gật đầu, “Làm phiền ngài rồi.”

“Đừng khách sáo thế,” Cao Viện trưởng xua tay, “Đó là bổn phận của tôi.”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt ông bị Tiểu Diệp trong vòng tay Phó Cảnh Thần thu hút.

Lúc bé Phó Tư Diệp rất giống bố, giờ lớn hơn một chút, ngũ quan lại pha thêm nét của mẹ, vừa đáng yêu vừa lanh lợi. Lúc này cậu bé mở to mắt nhìn ông, trông vô cùng dễ thương.

Cùng tuổi này, Tổng Tham mưu trưởng đã bế cháu nội lớn, còn con gái ông thì đến giờ vẫn chưa có đối tượng… Cao Viện trưởng vừa đau đầu vừa ghen tị, rồi quay đi.

Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần dắt con vào phòng bệnh.

Phó Tư Diệp đã lâu không gặp Tần Đông Lăng, thấy vẻ ngoài hiện tại của ông có chút lạ lẫm, cậu bé nghi hoặc nhìn hồi lâu, mới xác nhận đây là ông ngoại của mình.

Lập tức, cậu hưng phấn quơ tay múa chân, ưỡn người về phía giường, “Ngoại! Ngoại!”

Phó Cảnh Thần vội vàng đỡ ngang lưng cậu bé, “Cẩn thận một chút.”

Tiểu Diệp bĩu môi. Cậu bé không buồn vì ba nói, chỉ buồn vì ông ngoại không phản ứng bé. Trước đây rõ ràng cậu bé gọi ông ngoại, ôngg đều sẽ cười tủm tỉm nhìn mình, rồi ôm bé qua.

“Tiểu Diệp,” Khương Du Mạn bế con trai lên, để cậu bé vịn vào mép giường đứng vững, “Ông ngoại chưa nghe thấy, con gọi to thêm vài tiếng nữa.”

Phó Tư Diệp gọi thêm vài lần, nhưng Tần Đông Lăng vẫn không có phản ứng. Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Khương Du Mạn, đôi mắt vừa đen vừa tròn.

“Chắc là mới chuyển phòng bệnh, phải chờ thêm chút nữa.”

Phó Cảnh Thần cũng an ủi bên cạnh: “Cao Viện trưởng không phải đã nói sao? Chỉ số sinh tồn rất ổn định.”