Phục Thua - Tập Hựu - Chương 64

topic

Phục Thua - Tập Hựu - Chương 64 :Câu Trả Lời
Đêm đó, họ đã uống rất nhiều rượu, và nói rất nhiều chuyện.

Sự lý trí và che giấu như ngày thường không còn nữa. Trình Thư Nghiên mượn men say, như tìm thấy lối thoát cho cảm xúc. Cô kể về tuổi thơ của mình, về thời niên thiếu u ám, mờ mịt, rồi lại nói về hai mối tình với Thương Trạch Uyên. Vừa khóc vừa cười, vừa cười vừa khóc.

Giang Di lần đầu tiên thấy cô như vậy, đặc biệt xót xa, và cũng đặc biệt thấu hiểu sự bất an, chần chừ của cô.

Họ là hai người khác nhau, sống những cuộc đời khác nhau từ nhỏ đến lớn nên cũng có những quan niệm tình cảm khác nhau. Giang Di thì khá dám yêu dám hận, đã trải qua vài mối tình cuồng nhiệt. Có mối tình chỉ đơn thuần là thể xác, có mối tình lại thật lòng thật dạ. Khi nồng nhiệt thì rất vui, khi đau khổ cũng như người mất hồn. Nhưng… “Tình yêu không thể g**t ch*t người đâu” cô nói với Trình Thư Nghiên như thế.

Giang Di nói: “Em có thể yêu bản thân hơn, cũng có thể tự bảo vệ mình. Nhưng này, Trình đại họa sĩ thân yêu của chị, đừng sợ hãi, em phải biết rằng bây giờ em đã rất hoàn hảo, rất xuất sắc, hoàn toàn có thể tự lập. Tình yêu và tình cảm không thể che lấp đi ánh hào quang của em, em đã đủ mạnh mẽ để không dễ dàng bị bất cứ điều gì hủy diệt nữa rồi.”

“Chị không ủng hộ chủ nghĩa tình yêu là trên hết, chị chỉ ủng hộ chủ nghĩa sống vui vẻ trong hiện tại. Là anh ấy hay không phải anh ấy cũng được, chỉ cần đừng để bản thân phải hối hận là được.”

Lúc đó, Trình Thư Nghiên đã say đến mức cả người mơ màng. Hai mắt sưng đỏ như hai quả óc chó. Giang Di nói, cô cứ co gối, ôm chăn, chậm rãi chớp mắt. Một lúc lâu sau, cô mới hít hít mũi rồi đáp: “Ừ, em biết.”

Nước mắt trên mặt vẫn còn ướt, tóc mai bết lại dính trên má. Giang Di giúp cô vuốt tóc: “Thật ra trước đây chị cũng thấy khó gần em, cứ như có một bức tường ngăn cách giữa chúng ta. Nhưng hôm nay em đã tâm sự với chị, chị vui lắm. Cho nên Trình Thư Nghiên, em thấy đấy, mở lòng cũng không khó đến thế, cảm giác có người san sẻ cũng rất tốt, đúng không?”

Trình Thư Nghiên quay sang nhìn cô ấy, khẽ sững sờ.

…..

Một giờ sáng, Trình Thư Nghiên sau khi trằn trọc vài lần, chậm rãi ngồi dậy.

Ánh trăng lạnh lẽo, bóng cây lay động, nhưng trong phòng lại vô cùng tĩnh lặng. Cô vẫn chưa tỉnh rượu. Mặc dù đã cười đã khóc đã trút hết nỗi lòng, nhưng tâm sự cuối cùng vẫn còn ở đó. Nửa đêm con người ta thường yếu đuối, cảm xúc cũng lên men đậm đà hơn lúc tỉnh táo rất nhiều. Đặc biệt là khi cô xuống giường, đi ra phòng khách, thấy đĩa hát mà anh thường thích vẫn còn ở đó thì tâm trạng vừa mới tốt lên lại bị dội ngược, tan vỡ hoàn toàn.

Bên bàn trà là những hộp đồ ăn ngoài, bên cạnh những chai rượu nằm ngổn ngang. Cô ngồi xuống sofa co người lại. Đêm rất lạnh. Sau những cuộc vui lớn thường là sự tiêu điều, trống vắng. Trong lòng cô vẫn trống rỗng, không biết phải làm sao để lấp đầy.

Có lẽ vì đã nói quá nhiều chuyện về anh với Giang Di nên những khung cảnh đã từng bên nhau cứ liên tục phát lại trong đầu cô. Cô nghĩ đến những điều tốt đẹp ở anh, rồi lại nghĩ đến vẻ mặt lạnh nhạt của anh sau khi chia tay. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ còn lại nỗi nhớ anh. Cô hít sâu một hơi, mũi cay cay, hốc mắt đỏ hoe. Nước mắt như vỡ đê, từng giọt từng giọt rơi xuống. Cô hoảng loạn sờ lấy điện thoại, bật nguồn, bỏ qua hàng loạt tin nhắn công việc, rồi nhấn vào người được ghim trên cùng, gửi tin nhắn thoại - "Em say rồi." Đó là câu đầu tiên của cô.

Câu thứ hai - "Em chỉ muốn hỏi anh, anh còn yêu em không?"

Sau đó, cô ném điện thoại xuống, che mặt lại, vai run lên. Chẳng mấy chốc, nước mắt tuôn ra từ kẽ tay.

Chiếc điện thoại vẫn nằm im lìm ở một bên. Ánh sáng mờ ảo, màn hình dừng lại ở trang vừa rồi, toàn màn hình là màu xanh lá cây, đều là những tin nhắn thoại cô đã gửi đi trong đêm khuya khi không thể giải tỏa được, gần như sụp đổ. Phía trên màn hình sáng rõ dòng chữ - Trợ lý truyền tệp.

…..

Ngày hôm sau, khi Giang Di tỉnh dậy vẫn còn mơ màng. Cô lê dép đi ra khỏi phòng ngủ. Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, ngáp cũng dừng lại ngay.

Một đống hỗn độn tối qua đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trình Thư Nghiên đang ngồi cạnh sofa xử lý công việc. Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu nhạt, tay áo xắn lên, tóc dài uốn xoăn nhẹ, cả người gọn gàng và tinh tế.

Thấy Giang Di đứng sững tại chỗ, cô hơi ngước mắt lên, nói: "Bữa sáng em đã mua ở trên bàn ăn rồi, ăn đi."

Suốt cả quá trình đó, vẻ mặt cô vẫn bình thường, trạng thái bình tĩnh, ngữ khí lạnh nhạt. Thật khó để liên kết cô với người đã tiều tụy, hoang mang của ngày hôm qua.

Giang Di kinh ngạc: "Vãi!" Phân liệt à!

Sau khi rửa mặt xong, hai người cùng nhau ăn sáng.

Giang Di hỏi cô chuẩn bị làm gì. Trình Thư Nghiên nói đi làm.

Cô ấy lại một lần nữa ngạc nhiên: "Em đã kết thúc việc thất tình rồi sao? Đã có thể đi làm rồi à?"

"Chưa kết thúc, nhưng con người thì vẫn phải làm việc thôi" Trình Thư Nghiên bình tĩnh uống một ngụm sữa đậu nành, nói: "Dù sao thì hôm qua cũng là ngày cuối cùng em tự cho bản thân xả hơi rồi."

Giang Di không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Đỉnh."

Sau đó, khi hai người cùng nhau xuống thang máy, Giang Di lại hỏi cô đã nghĩ kỹ chưa, là chuẩn bị quay lại với Thương Trạch Uyên hay là từ bỏ hoàn toàn.

Trình Thư Nghiên rõ ràng khựng lại rồi nói: "Chưa nghĩ kỹ."

"Vẫn còn cân nhắc gì nữa?"

"Rất nhiều chuyện."

Phải thổ lộ thế nào, sau này phải đối xử với nhau ra sao. Quan trọng nhất là cô không biết liệu việc quay lại này là tốt hay xấu, là đúng hay sai đối với họ.

Thật ra suốt quãng thời gian chia tay này, cô thường xuyên xem hồ sơ cá nhân của Tần Thính Vãn, xem đến mức gần như thuộc nằm lòng. Ban đầu cô cũng không biết mình làm thế để làm gì, chỉ biết càng xem trong lòng càng u uất.

Cũng thật trùng hợp. Một đêm nọ, cô đang xem trang cá nhân của Tần Thính Vãn thì Phùng Thiến đột nhiên gọi điện thoại tới, ngập ngừng hỏi thăm về tình hình của cô và Thương Trạch Uyên. Phùng Thiến biết Tần Thính Vãn đã đến Bắc Thành, cũng đã thấy tin tức.

Trình Thư Nghiên không nói gì, mà quay sang hỏi cô ấy: "Mọi người đều quen biết Tần Thính Vãn đúng không? Có thể nói cho chị biết cô ấy là người thế nào không?"

Lúc đầu Phùng Thiến kín miệng không nói. Sau khi Trình Thư Nghiên liên tục hỏi, cô ấy mới bất đắc dĩ trả lời sự thật: "Chị Tần là một cô gái đặc biệt dịu dàng, đặc biệt lương thiện, bọn em ai cũng quý chị Tần" nói đến đây, giọng điệu chuyển hẳn: "Nhưng vợ của anh Thương, bọn em chỉ công nhận chị!"

Đúng như cô dự đoán. Chính vào khoảnh khắc này, Trình Thư Nghiên cuối cùng cũng hiểu tại sao họ rõ ràng không có giao điểm mà cô lại cố chấp xem hồ sơ của Tần Thính Vãn như vậy.

Trong tiềm thức, cô cho rằng có lẽ mình không hợp với anh. Hoặc có thể nói có lẽ cô không có khả năng yêu thương người khác. Dù sao thì bài học đầu tiên trong đời là tình yêu. Trước hết phải nhận được tình yêu từ cha mẹ, học được cách yêu thì mới có thể cho đi tình yêu. Mà bài học đầu tiên của cô đã bị thiếu hụt rồi.

Tình yêu của Thương Trạch Uyên luôn nồng nhiệt, bộc trực, không hề giữ lại. Còn cô thì lại rụt rè, e dè, bận tâm đến được mất, không dám yêu quá nhiều, càng không muốn bản thân trở thành kẻ yếu thế trong tình cảm.

Cô giống như một khối sắt cứng rắn, còn anh là một ngọn lửa dữ dội. Anh luôn cố gắng nung chảy cô. Điều này rõ ràng là một sự hao mòn. Nếu cô mãi không thể tan chảy thì sẽ có ngày anh tắt lụi.

Đây là lý do anh đã nói anh rất mệt.

Không phải là cô cảm thấy mình không xứng. Chỉ là cô đang nghĩ nếu người anh yêu không phải là cô, có lẽ anh sẽ hạnh phúc hơn nhiều. Tần Thính Vãn quen biết tất cả họ, chắc chắn sẽ dễ hòa hợp, hơn nữa cô ấy rất dịu dàng, nhất định có thể cho anh rất nhiều cảm giác an toàn.

Có những chuyện không thể giả định. Nhưng chỉ cần nghĩ đến những điều này, lồng ngực cô lại cảm thấy nghẹn lại.

Phùng Thiến không nghe thấy tiếng trả lời, bèn hoảng hốt, liên tục nói rằng cô ấy thích Trình Thư Nghiên hơn, bảo cô đừng nghĩ linh tinh nữa.

Còn Trình Thư Nghiên thì im lặng thở hắt ra, bình tĩnh nói: "Xin lỗi Thiến Thiến, bên chị có điện thoại công việc, chị nghe đã nhé, lát nữa gọi lại cho em." Nói xong, cô cúp điện thoại.

Trước mặt cô, chiếc bát mì gói mở nắp, nước canh đã nguội lạnh từ lâu. Trình Thư Nghiên lật úp chiếc điện thoại sang một bên rồi tự nhiên cầm chiếc dĩa lên, gắp một sợi mì, thổi thổi.

Cuối cùng, miếng mì đó cũng không thể đưa vào miệng. Chưa đầy năm giây sau, cô bỗng nhiên nhíu mày, đau khổ quay mặt đi, ném chiếc dĩa xuống rồi vùi đầu vào đầu gối.

Đây là lần đầu tiên Trình Thư Nghiên cảm nhận được sức mạnh của sự thất tình. Nó dữ dội, mạnh mẽ nhưng cũng thật chua xót. Suốt bao ngày qua, cô chìm đắm trong sự giằng xé và đau khổ, cảm xúc cứ lặp đi lặp lại. Cô còn thường xuyên tự hành hạ mình bằng cách tưởng tượng ra những chuyện chưa hề xảy ra. Nó giống như một mùa mưa dài không ngừng đổ mưa. Khi thì mưa rào xối xả, khi thì mưa lất phất dai dẳng, nhưng lúc nào cũng ẩm ướt.

May mắn là tối qua Giang Di đến ở bên cô. Đây là lần đầu tiên cô tìm người để tâm sự, không phải một mình gánh chịu nỗi lòng, cuối cùng cũng có được một vài thu hoạch.

Về chuyện giữa họ, Trình Thư Nghiên thực sự cảm thấy cần phải bình tâm lại và suy nghĩ thật kỹ. Không phải là bốc đồng, không phải là giận dỗi. Cô sẽ không vì nhớ anh mà khuất phục, sẽ không vì đau khổ mà đi tìm anh. Cô không muốn làm nô lệ của cảm xúc, càng không muốn ích kỷ chiếm hữu anh. Cô muốn nghiêm túc, bình tĩnh, lý trí tìm kiếm câu trả lời - quay lại, liệu cô có thể yêu anh một cách thẳng thắn không? Có thể dũng cảm đáp lại tình cảm của anh không?

Cô phải nghĩ rõ điều này rồi mới đưa ra quyết định. Làm như vậy mới có trách nhiệm với họ, và với cả mối quan hệ này.

Giang Di hỏi: "Nếu em vẫn chưa nghĩ kỹ mà anh ấy lại đi với người khác thì sao?"

Trình Thư Nghiên nói: "Thì thuận duyên thôi." Cô không cưỡng cầu. Của cô thì cuối cùng vẫn là của cô. Tất cả mọi thứ do số phận sắp đặt đều có lý do của nó.

Sau khi chào tạm biệt Giang Di, Trình Thư Nghiên ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

Khi chuẩn bị lùi xe, tầm mắt cô nghiêng đi, vừa vặn thấy chiếc móc khóa gấu bông được treo trên gương chiếu hậu. Đó là món đồ Thương Trạch Uyên đã tặng. Lúc đó họ vừa mới quay lại, anh rất đắc ý, cô còn cười anh ấu trĩ.

Hành động sang số cứ thế dừng lại.

Trình Thư Nghiên lặng lẽ nhìn. Cô thất thần trong chốc lát, cho đến khi hai mắt cay xè, hốc mắt ẩm ướt, cô mới lắc đầu dời tầm mắt đi. Sau đó, cô lật chiếc gương nhỏ xuống. Hai mắt cô vẫn đỏ hoe, sưng như hai quả óc chó, chẳng hề giảm sưng chút nào. Cô hít sâu một hơi, mở hộp kính râm, lấy kính ra, đeo lên bằng một tay rồi sang số, nhấn ga phóng xe đi.

*

Khi quay lại làm việc, Trình Thư Nghiên về cơ bản đã khôi phục trạng thái. May mà tiến độ không bị tụt lại, cô bận rộn cả ngày, kịp thời xử lý xong xuôi mọi công việc lớn nhỏ.

Sáng sớm hôm sau, cô khởi hành đi R-quốc. Chủ yếu là để tham dự triển lãm và đàm phán hợp tác. Lịch trình đến bất ngờ nên cô không mang theo trợ lý.

Xuống máy bay, cô ngồi lên xe buýt trung chuyển. Trình Thư Nghiên thay sim, đặt laptop lên chân, trả lời email, mọi thứ diễn ra trôi chảy.

Sau khi gập máy tính lại, cô mới nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình. Cô quay sang, vừa hay chạm mắt với người đó. Đó là một cô gái trẻ, khoảng ngoài hai mươi tuổi, mặc áo phông và váy ngắn, trang điểm tinh tế. Cô ấy đội một chiếc băng đô in chữ Vicki, đeo máy ảnh trên cổ và ôm một biểu ngữ cổ vũ trên tay.

Chắc là một fan hâm mộ.

Hai người chạm mắt, cô gái cũng không hề e ngại, hào hứng mở lời: "Chị ơi, chị cũng là người Trung Quốc ạ?"

Trình Thư Nghiên: "Ừm."

"Chị xinh quá, em còn tưởng chị là ngôi sao cơ."

Trình Thư Nghiên: "Cảm ơn em."

Đến đây, cuộc đối thoại đáng lẽ đã kết thúc. Nhưng cô gái quá nhiệt tình, hiếm khi gặp đồng hương nên làm quen ngay, và trực tiếp kéo Trình Thư Nghiên vào cuộc trò chuyện.

Chị làm nghề gì? Đến đây du lịch à? Độc thân không ạ?

Kiểu hỏi tra hộ khẩu này khiến người trưởng thành có chút ngượng ngùng, nhưng Trình Thư Nghiên càng trả lời lại càng thấy buồn cười. Không có việc gì làm, vừa hay có thể thư giãn đầu óc nên cô cũng nói chuyện với cô gái một lúc.

Cô gái nói cô ấy tên là Tư Tư.

"Không phải tên thật, cả nhóm fan bọn em đều gọi em thế ạ."

Trình Thư Nghiên hiếm khi chủ động hỏi: "Em hâm mộ ngôi sao à?"

"Vâng ạ!" Nhắc đến chuyện này, Tư Tư có cả một rổ chuyện để nói. Cô hâm mộ một nhóm nhạc nam, thành viên chính là Vicki. Cô ấy là phó trưởng nhóm của một fanclub, cũng là một fan cứng, gần như dành nửa năm để đi theo lịch trình của thần tượng. Đây đã là quốc gia thứ sáu cô đến trong tháng này.

"Nhưng Vicki rất xứng đáng, anh ấy thật sự rất tốt, là ca sĩ chính tuyệt vời nhất!"

Tư Tư nói, còn Trình Thư Nghiên thì im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng liếc nhìn cô gái khẽ cười. Cô đang nghĩ hóa ra khi các cô gái fan cuồng nhắc đến thần tượng, mắt họ thật sự sẽ sáng lên.

Vậy thì Trình Thư Nghiên cũng có một câu hỏi: "Em hâm mộ anh ấy lâu như vậy, bỏ ra nhiều thời gian, tiền bạc và công sức như thế, không sợ một ngày nào đó anh ấy..." Cô dừng lại một chút, cẩn thận tìm từ "sụp đổ, đúng, không sợ anh ấy sụp đổ sao?"

Tư Tư nhếch mép: "Chị nói chuyện cũng hay thật nha."

"...Xin lỗi" Trình Thư Nghiên ngượng ngùng mím môi: "Chị không có ý xúc phạm."

"Không sao ạ" Tư Tư xua tay: "Chuyện này trong giới fan cũng khá bình thường. Em thì khá tin tưởng anh ấy. Nhưng mà vạn nhất thật sự sụp đổ cũng không sao. Đổi người khác để thích thôi ạ. Nhóm nhạc nam nhiều lắm, em có tiền có thời gian, hâm mộ ai mà chẳng được."

"Rất thoáng nhỉ." Trình Thư Nghiên đánh giá.

"Cũng không hẳn là thoáng. Nếu thật sự sụp đổ thì chắc chắn sẽ rất đau lòng. Nhưng đời người ngắn ngủi, kịp thời hành lạc thôi ạ. Ít nhất trong quá trình hâm mộ và yêu thích anh ấy, em đã cảm nhận được niềm vui. Vậy thì em không coi đó là mất mát gì cả."

"Có một câu nói là bởi vì tận hưởng tình yêu nên tôi hạnh phúc. Và bởi vì đã từng yêu nên cho dù kết cục thế nào, tôi cũng không hối hận."

Chiếc xe từ từ lăn bánh, ánh nắng từng lần lướt qua khoang xe. Trình Thư Nghiên nhìn đôi mắt sáng ngời của cô gái khẽ sững sờ.

Có một khoảnh khắc, Trình Thư Nghiên bỗng liên tưởng đến chính mình. Cô nghĩ đến câu trả lời mà mình vẫn luôn tìm kiếm, cũng nghĩ đến sự dũng cảm mà cô còn thiếu. Hóa ra trong mắt người khác, đó lại là một chuyện đơn giản và rõ ràng đến thế.

Sau khi nói một tràng, Tư Tư mới nhận ra mình nói hơi nhiều, lè lưỡi ra hỏi: "Chị sẽ không nghĩ... em là fan não tàn chứ? Một số bạn học của em thường lén lút nói vậy."

Trình Thư Nghiên hoàn hồn, nhìn vẻ mặt cẩn thận nhưng đầy mong đợi của cô gái rồi phì cười nói: "Không đâu."

"Thật ạ!"

"Ừm."

“Chị nghĩ” Trình Thư Nghiên suy nghĩ một lát rồi nói “rất chói lọi.”

Nói tình yêu vô tư vĩ đại thì quá khoa trương. Dùng từ chói lọi để hình dung thì vừa đủ. Thích một người thì cứ thế mà tiến lên, không hề quay đầu lại. Không tính toán thiệt hơn, không sợ mất mát, không sợ tổn thương, lại càng không thiếu dũng khí để làm lại từ đầu. Điều này rất dũng cảm, và cũng là thứ mà Trình Thư Nghiên không có.

Cho nên từ tận đáy lòng cô cảm thấy những cô gái này rất ngầu, giống như những mặt trời nhỏ vậy.

Tư Tư cảm động đến mức sắp khóc. Sắp đến trạm, cô ấy vội vàng lấy ra một tấm thẻ nhỏ từ trong túi, nhét vào tay Trình Thư Nghiên: “Cảm ơn chị! Em không có gì khác để tặng, chỉ mong chị... sớm nhập môn nhé. Chúc chị công việc thuận lợi, chúng ta có duyên sẽ gặp lại ạ!”

Trình Thư Nghiên cười bất đắc dĩ, đáp: “Được, cũng chúc em hâm mộ vui vẻ.”

*

Chuyến công tác này kéo dài ba ngày.

Vẫn là một lịch trình bận rộn đến mức chết người. Mỗi ngày đều rất bận và rất mệt, theo lý mà nói, cô nên ngủ một giấc thật ngon. Nhưng Trình Thư Nghiên vẫn mất ngủ.

Lại là một giờ sáng, sau khi trằn trọc xoay người, cô mở mắt. Không giằng co nữa, cô dứt khoát đứng dậy, xuống lầu đến cửa hàng tiện lợi mua hai chai rượu.

Đêm rất tĩnh lặng, ngoài cửa sổ trăng sao thưa thớt. Cô ngồi trước cửa sổ ở tầng hai mươi, một mình uống rượu, một tay chống cằm, như thường lệ lại nghĩ đến anh.

Ban ngày bận rộn, ban đêm suy nghĩ miên man, đây đã trở thành một quy trình cố định. Trình Thư Nghiên sắp quen với nó rồi. Để tránh cảm xúc bộc phát, cô chỉ có thể bắt đầu lướt điện thoại, cố gắng phân tán sự chú ý.

Vừa hay vừa mở Weibo ra, đập ngay vào mắt cô là tin hot search về việc anh về nước. Không thể không nói, mấy hành động của Thương Cảnh Trung đã đẩy Thương Trạch Uyên vào tầm ngắm của công chúng. Ngay cả khi xuất hiện ở sân bay cũng có người lén chụp.

Đây là một video.

Cô vô thức nhấn vào xem. Anh mặc một bộ vest đen thẳng tắp, đeo khẩu trang, mái tóc đen hơi che mắt. Không biết có phải vì sức khỏe không tốt hay không, cả người nhìn có vẻ uể oải. Trợ lý đang báo cáo công việc, anh nghiêng đầu, vừa nghe vừa gõ chữ trên điện thoại. Có lẽ vì cảm nhận được có người đang lén chụp, anh đưa một ánh mắt khó chịu, nhíu mày, bất mãn.

Video dừng lại ngay tại đó, nhưng Trình Thư Nghiên đã xem đi xem lại rất nhiều lần.

Cuối cùng, cô lật úp điện thoại lại, ngửa đầu uống một ngụm rượu. Cảm thấy lồng ngực mình lúc đầu lạnh, rồi lại nóng ran từng cơn. Trình Thư Nghiên đặt chai rượu xuống, thở dài một hơi.

Vẫn còn nhớ anh sao? Có vẻ là vậy.

Rất nhiều người nói Trình Thư Nghiên lòng dạ sắt đá, cũng nhẫn tâm. Cô có thể dứt khoát cắt đứt liên hệ với những người trong quá khứ, cũng có thể nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc sau khi rời khỏi một nơi nào đó, không hề dây dưa.

Theo phong cách trước đây của cô, sau khi chia tay, cô đáng lẽ phải sớm xóa sạch dấu vết của anh rồi bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng cho đến bây giờ, tất cả những đồ vật liên quan đến anh vẫn được giữ nguyên, cô chưa hề động đến.

Cô lừa dối bản thân rằng không có thời gian, lười xử lý. Nhưng nguyên nhân thực sự là gì, cô rõ hơn ai hết. Là vì không nỡ.

Vậy còn anh thì sao? Anh đã buông bỏ cô rồi sao?

Trình Thư Nghiên cười khẽ.

Cứ suy nghĩ miên man như vậy, thoáng cái đã trôi qua một tiếng đồng hồ. Cô nghĩ vẫn là đi vội quá, đáng lẽ nên mang theo thuốc ngủ ở nhà. Sau đó cô đứng dậy, chuẩn bị đi ngủ. Vật trong túi áo theo động tác mà rơi xuống đất. Trình Thư Nghiên cúi mắt, đó là tấm thẻ thần tượng nhỏ mà Tư Tư đã tặng cô.

Nhìn thấy tấm thẻ này, cô tự nhiên nhớ lại những lời mà cô bé đã nói trên xe.

Bước chân và hành động cứ thế dừng lại. Cô lặng lẽ đứng đó sững sờ rất lâu.

…..

Giữa R-quốc và trong nước chỉ có một giờ chênh lệch múi giờ. Vậy nên hai giờ sáng ở R-quốc chính là ba giờ sáng ở trong nước.

Phòng khách không bật đèn. Thương Trạch Uyên ngồi tựa vào sofa, ngửa đầu, nhắm mắt. Xung quanh anh toát ra một vẻ mệt mỏi. Anh vẫn mặc bộ vest đen ở sân bay, gần như hòa vào màn đêm.

Thời gian này anh ở nước ngoài, gần như ngày đêm đối đầu với Thương Cảnh Trung. Thương Cảnh Trung đã ra tay thật sự, lại có thể kéo anh lại ở Mỹ suốt một tuần. May mà mọi chuyện đã xử lý xong. Anh vốn định tìm cơ hội hẹn gặp Trình Thư Nghiên, nhưng trước khi về nước, anh bỗng nhận được điện thoại của Phùng Thiến.

Phùng Thiến nói Trình Thư Nghiên đã tìm cô ấy, hỏi chuyện liên quan đến Tần Thính Vãn. Cô ấy đã kể hết sự thật.

“Sau đó chị ấy không trả lời em nữa, em gọi lại thì máy cứ tắt. Anh Uyên à, có phải em nói sai gì rồi không?”

Đêm đó, Thương Trạch Uyên thức trắng. Tâm trạng anh rất phức tạp. Một mặt, anh cảm thấy việc cô chủ động hỏi về Tần Thính Vãn nghĩa là cô vẫn còn để tâm đến anh. Mặt khác, anh lại lo lắng cô sẽ hiểu lầm anh vì chuyện này.

Cảm nhận được chút lo lắng trong lòng, Thương Trạch Uyên bất đắc dĩ cười một tiếng. Cuối cùng anh vẫn không có cách nào với cô. Chỉ cần cô khẽ hé lộ một chút, anh liền không thể ngồi yên được nữa.

Sáng sớm hôm sau, Thương Trạch Uyên hủy buổi họp cuối cùng, bay về nước sớm. Vừa xuống máy bay, anh đã vội vàng đến chỗ cô.

Trước khi vào cửa có chút lo lắng, nhưng khi mở được mật khẩu, anh đã thở phào nhẹ nhõm lần thứ nhất. Ngay sau đó đẩy cửa bước vào, thấy đồ đạc của anh vẫn còn ở đó, anh lại thở phào nhẹ nhõm lần thứ hai.

Mọi thứ đều không thay đổi. Cô cũng không vứt bỏ thứ gì. Khoảnh khắc đó, sự u ám đã vây kín lòng anh suốt thời gian qua cuối cùng cũng được xoa dịu.

Sau đó anh ngồi chờ. Thương Trạch Uyên chọn một chỗ dễ thấy nhất trong phòng khách. Kết quả vừa chờ được vài tiếng, vì gần đây thức đêm quá nhiều, anh lại ngủ quên trên sofa.

Cho đến khi lồng ngực có vài tiếng ho khan, anh mới mở mắt, ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại ra xem giờ. Ba giờ sáng.

Trình Thư Nghiên vẫn chưa về nhà. Cô đi đâu rồi?

Cô đã chặn Wechat và số điện thoại của anh, anh không thể liên lạc được, không thể hỏi. Giờ cũng không biết hỏi ai. Suy đi tính lại, anh đoán rất có thể cô đã đi công tác.

Đứng dậy bật đèn, anh mất một lúc để thích nghi với ánh sáng rồi mới lê bước nặng nề vào phòng ngủ, mở ngăn kéo. Quả nhiên, hộ chiếu của cô không có ở đó.

Vừa ngước mắt lên, anh thấy hộp thuốc ngủ trên đầu giường, tầm mắt khựng lại.

Ngày hôm sau, Thương Trạch Uyên lái xe thẳng đến công ty của Trình Thư Nghiên.

Trợ lý nhìn thấy anh thì rõ ràng sững người. Anh cũng không vòng vo tam quốc, tựa người vào cửa, hỏi thẳng: "Tổng giám đốc của các cậu đi đâu rồi, khi nào về?"

Trợ lý Đinh do dự một lúc rồi đáp: "Đi R-quốc công tác, ừm, có lẽ là hôm nay sẽ về."

"Tôi muốn thông tin chuyến bay chính xác."

"Anh đợi một lát, để tôi xem." Trợ lý Đinh cúi đầu nhìn máy tính. Tay đặt trên bàn phím, chuẩn bị lén lút hỏi ý kiến Trình Thư Nghiên một chút thì Thương Trạch Uyên đột nhiên cúi người, ghé sát lại, nheo mắt: "Một giờ ba mươi chiều."

Trợ lý Đinh giật mình, theo phản xạ "tách" một tiếng đóng sập máy tính lại. Khi anh ấy quay đầu lại, Thương Trạch Uyên đã rời đi rồi nói: "Cảm ơn."

Trợ lý Đinh: ...shit!

Vừa lẩm bẩm trong lòng, anh vừa nhanh chóng nhắn tin trên điện thoại: [Giám đốc Trình.]

Vừa gửi được hai chữ, điện thoại của Trình Thư Nghiên lập tức hiện tin nhắn: [Chuyến bay của tôi có thể bị hoãn. Bảo xe của công ty đừng đến đón tôi vội, đợi tin nhắn của tôi.]

Trợ lý Ngu nhìn tin nhắn này, phản ứng mất hai giây rồi bật dậy đuổi theo: "Giám đốc Thương!"

…..

Ngày về nước lại gặp phải cảnh báo bão. Chuyến bay bị hoãn, cũng không biết là may mắn gì nữa. May mà hiện tại chỉ hoãn một tiếng, cô đã trả phòng khách sạn nên đành đi thẳng đến sân bay.

Thời tiết âm u, gió lạnh thổi từng cơn, người đi đường vội vã.

Ra khỏi khách sạn, Trình Thư Nghiên nhanh chóng đi đến ven đường. Cô cúi đầu dùng ứng dụng gọi xe. Vừa nhấn nút đặt xe, thì nghe thấy sau lưng có người gọi: “Chị ơi!”

Giọng nói khá quen thuộc. Trình Thư Nghiên quay đầu lại, thì thấy Tư Tư đang chạy về phía cô, đeo ba lô và mang theo máy ảnh. Cô không ngờ lại gặp cô bé ở đây, hơi bất ngờ, đợi cô bé chạy đến trước mặt, cô hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Tư Tư nói: “Nhà em ở gần đây ạ!”

Hai người trò chuyện vài câu, mới biết cả hai đều đi máy bay hôm nay.

“Theo chị chúng ta có thể cất cánh thuận lợi không ạ?”

Trình Thư Nghiên nói: “Không chắc. Phải xem sân bay sắp xếp thế nào.”

Vừa hay gọi được xe, Trình Thư Nghiên rủ Tư Tư đi cùng, Tư Tư vui vẻ đồng ý.

Vốn dĩ gặp bão nên khá lo lắng, nhưng có bạn đồng hành, Tư Tư cũng yên tâm hơn. Trong lúc chờ xe, cô bé còn phấn khởi chia sẻ về buổi concert tối qua với Trình Thư Nghiên: “Em chụp được rất nhiều ảnh thần thánh, còn có cả ảnh polaroid có chữ ký của anh ấy nữa.”

Vừa nói, cô bé vừa lôi trong túi ra, một tấm thẻ nhỏ đưa đến trước mặt Trình Thư Nghiên: “Nhìn này!”

Trình Thư Nghiên phối hợp liếc mắt một cái, căn bản chưa nhìn rõ, một cơn gió ập đến, tấm thẻ nhỏ bay thẳng đi.

“Má ơi!” Tư Tư hít một hơi khí lạnh, vội vàng chạy đi đuổi theo.

Một trận gió khác lại thổi đến, cửa sổ và cửa ra vào bên đường kêu loảng xoảng, cát bay đá chạy khắp nơi. Mái tóc dài bay trong gió che trước mắt, Trình Thư Nghiên đưa tay gạt tóc ra, tầm mắt đuổi theo Tư Tư. Gió lớn khiến cô nheo mắt lại. Cô hét lên với cô bé: “Cẩn thận!”

Vừa dứt lời, cô ngước mắt lên thì nhìn thấy tấm biển quảng cáo trên đầu Tư Tư đang lắc lư sắp đổ.

Đôi mắt cô đột nhiên mở lớn, hơi thở dồn lên cổ họng. Khoảnh khắc đó không kịp nghĩ nhiều, cô ném túi xuống, chạy thẳng đến chỗ cô gái, hét lên: “Tránh ra!”

Tư Tư không hiểu chuyện gì xảy ra nên quay đầu lại. Giây tiếp theo, cánh tay cô ấy bị một người giật mạnh, loạng choạng ngã sang một bên. Cô ấy còn chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy một tiếng “cộp” vang lên. Tấm biển quảng cáo nhanh chóng rơi xuống đất. Tư Tư kinh ngạc ôm miệng, ngay sau đó hét lên một tiếng thất thanh.

…..

Mây đen bao phủ thành phố, chân trời xám xịt ảm đạm.

Thương Trạch Uyên khoanh tay, đứng trước cửa sổ sát đất của văn phòng, nhíu mày nhìn ra ngoài.

Một giờ chiều, trợ lý Đinh gọi điện thoại đúng giờ. Anh bắt máy hỏi: "Đã có xác nhận hoãn đến mấy giờ chưa?"

Giọng trợ lý Đinh nghẹn ngào: "Tổng giám đốc Trình gặp chuyện rồi!"

Ánh sáng hoàn toàn bị che khuất bởi những đám mây dày đặc. Gió nổi lên, những hàng cây hai bên đường bị vặn vẹo trong gió, lá cây lẫn với cát bụi bay mù mịt.

Ngoài cửa sổ là một sự ồn ào hỗn loạn, nhưng trong văn phòng lại tĩnh lặng đến đáng sợ.

Chiếc điện thoại vẫn áp vào tai. Tay anh nắm chặt, đầu ngón tay trắng bệch, lòng bàn tay và lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tim đập nhanh, nhưng máu lại như đông cứng.

Đột nhiên, anh hít một hơi khí lạnh thật mạnh. Anh nhíu mày, vội vàng vơ lấy đồ trên bàn rồi quay người ra cửa.

Chiếc thang máy nhảy số từ từ. Lồng ngực anh phập phồng dữ dội. Cuối cùng khi đến được tầng B2, Thương Trạch Uyên sải bước đi ra. Gần đến xe, anh luống cuống sờ vào túi áo, túi quần tìm chìa khóa. Sau khi khó khăn lấy ra được, hai tay anh nắm chặt chuẩn bị mở khóa. Tay anh run rẩy đến nỗi chiếc chìa khóa rơi khỏi tay. Anh cúi người nhặt lên, đứng thẳng dậy, đôi mắt đã đỏ ngầu.

Anh loạng choạng ngồi vào xe. Lúc đó, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng, chỉ cảm thấy lạnh, sợ, cả người run lẩy bẩy. Hít sâu vài hơi, không có chút nào khá hơn. Không còn cách nào khác, anh vội vàng gọi điện cho trợ lý, chỉ nói hai câu: "Xuống lầu ngay, nhanh lên."

Dừng một chút, anh nói câu thứ hai: "Tôi không thể lái xe được nữa."