Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 535

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 535 :

  
“Du Mạn, em đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Trang Uyển Bạch kéo cô trở về thực tại.

Khương Du Mạn lấy lại tinh thần, thấy Đoàn trưởng Tô và Chủ nhiệm Cảnh đang đứng trước mặt mình. Cô lắc đầu nói: “Em không nghĩ gì cả.”

Nhìn thấy vẻ mặt nặng trĩu suy tư của cô, Tô Văn Tranh nửa tin nửa ngờ.

“Đừng nghĩ ngợi nhiều,” chẳng biết Tô Văn Tranh tự mình suy diễn ra điều gì, bà trấn an Khương Du Mạn: “Đồng chí Nghê Vi xuất thân từ gia đình thư hương, gia giáo nghiêm khắc, đối xử với ai cũng lạnh nhạt như vậy thôi.”

“Với lại, Đoàn Văn công chúng ta ít khi tiếp xúc với giới phiên dịch của quân khu. Có lẽ chỉ khi nào có quan hệ với bên Tổng Tham mưu trưởng, mọi người gặp mặt nhiều hơn thì quan hệ mới tốt lên được.”

Nghe vậy, Khương Du Mạn thầm buồn cười. Xem ra mọi người đều lo lắng cô sẽ suy nghĩ nhiều vì thái độ của Nghê Vi.

Cô mở miệng định phủ nhận, nhưng lời nói tới cửa miệng lại chuyển thành một câu hỏi: “Đồng chí Nghê Vi cũng sống trong Đại viện Tổng Quân khu ạ?”

“Đúng vậy,” Chủ nhiệm Cảnh bên cạnh nói thêm: “Chính ủy không có con gái ruột. Hai vợ chồng ông coi cô ấy như con gái ruột mà cưng chiều.”

“Con dâu sau khi sinh cháu đích tôn cho con trai đã mất của họ, lại còn nguyện ý ở lại nhà chồng mà không tái giá. Bất kỳ gia đình nào có lương tâm cũng sẽ không bạc đãi cô ấy.”

Khương Du Mạn rơi vào trầm tư.

Xã hội không hề cấm phụ nữ góa bụa đi bước nữa, nhưng mối quan hệ giữa Nghê Vi và giáo sư Hứa lại chứa đựng quá nhiều điểm đáng ngờ. Nhất là câu cô ta nói: “Có vài chuyện, không thể để ông ấy tra ra được.” Lời nói trong ngoài đều toát ra vẻ kỳ lạ.

Chỉ tiếc là hai người này vội vàng ôm hôn, lại càng không thể nói ra sự thật ở nơi như thế này.

Thôi, sau này nếu có cơ hội thì tìm hiểu chân tướng cũng chưa muộn. 

“Phải rồi, Đoàn trưởng Tô, các đồng chí dự định bao giờ sẽ rời khỏi Kinh Thành?” Bên kia, Chủ nhiệm Cảnh hỏi về thời gian rời đi của đoàn.

“Ngày mai chúng tôi sẽ xuất phát,” Tô Văn Tranh cảm khái: “Thời gian trôi nhanh thật. Lần này, xin đa tạ Chủ nhiệm Cảnh đã quan tâm, giúp đỡ nhiều như vậy.”

“Không dám gọi là quan tâm, đây đều là trách nhiệm của tôi,” Chủ nhiệm Cảnh có chút luyến tiếc: “Lần này chia tay, chúng ta sẽ gặp lại vào cuối năm. Đến lúc đó, tôi hy vọng các đồng chí sẽ được thường trú lại Kinh Thành.”

Cuối năm, nếu hội diễn thành công, vở 《 Sáng sớm 》 rất có thể sẽ được bước lên sân khấu cấp Quốc gia. Đoàn Văn công Sư đoàn 22 cũng sẽ theo đó mà “nước lên thì thuyền lên”, giành được cơ hội được giữ lại Tổng Cục Chính trị.

Vì vậy, lời chúc này thực sự chạm đến ước mong sâu kín nhất của Tô Văn Tranh.

“Mượn lời tốt lành của đồng chí. Chúng tôi cũng hy vọng có được vinh dự này.”

Cứ thế, mọi người trò chuyện rôm rả, không khí vô cùng náo nhiệt.

Đợi Chủ nhiệm Cảnh rời đi, Khương Du Mạn mới thẳng thắn bày tỏ việc cô tạm thời không thể rời khỏi Kinh Thành ngay được.

“Chuyện này chúng tôi hiểu mà,” Tô Văn Tranh đã dự đoán từ trước, “Tổng Tham mưu trưởng vừa mới phẫu thuật xong, cô cứ ở lại chăm sóc ông ấy cho tốt.”

“Đúng vậy,” Trang Uyển Bạch cũng hết lòng ủng hộ: “Có bọn chị ở đây trông nom, các cô gái sẽ tập luyện thật chăm chỉ, em cứ yên tâm.”

Nhìn ánh mắt ủng hộ của các chiến hữu, Khương Du Mạn vô cùng cảm động.

Về đến nhà nhìn thấy Phó Cảnh Thần, cảm giác cảm động lại chuyển hóa thành sự áy náy, thương cảm.

Tháng này, anh đã dùng hết toàn bộ phép năm của mình. Đã đến lúc anh phải quay về đơn vị.

“Thế nào rồi?” Vừa thấy cô, Phó Cảnh Thần không vội đề cập đến chuyện ngày mai phải rời đi, mà mở lời hỏi về kết quả hội diễn.

Đây là một tin vui, Khương Du Mạn nở nụ cười tươi tắn: “Chúng em đã giành được quyền tham gia rồi.”

Khóe môi Phó Cảnh Thần cong lên: “Chúc mừng em.”

Khương Du Mạn đắc ý nhướng mày, xoay người cầm lấy đồ đạc trên ghế sô pha, chỉnh lý lại rồi bỏ vào trong túi xách.

Cô lẩm bẩm: “Lần này mọi người về, em không thể đi cùng được. Nhưng đợi tình hình của ba ổn định hơn, em sẽ về ngay.”

“Ừm.” Phó Cảnh Thần đương nhiên hiểu.

Đồ đạc của anh vốn không nhiều, thu dọn xong, hai người cùng nhau xuống lầu.

Khương Du Mạn nhìn quanh, trong phòng khách cũng không có nhiều hành lý, đó là đồ mẹ Phó muốn mang về.

Tiểu Diệp không biết những thứ bày trong phòng khách là hành lý, thằng bé hưng phấn đi đi lại lại, không biết từ đâu lấy được một sợi dây thừng, dường như muốn gặm.

“Không được ăn đồ bẩn,” Khương Du Mạn rút sợi dây thừng khỏi tay con, rồi thấy mẹ Phó đang bận rộn thu xếp, cô lập tức đứng dậy giúp một tay.

“Để mẹ làm được rồi,” mẹ Phó nói: “Sắp xếp xong hết cả rồi. trước khi về mẹ sẽ vào thăm ông thông gia, ôi, hay là mẹ mang Tiểu Diệp về cùng ?”

Khương Du Mạn buồn cười: “Ba con chắc chắn muốn nhìn thấy Tiểu Diệp lắm, thời gian này vẫn là để con chăm sóc Tiểu Diệp.”

Cô ở lại Kinh Thành cũng không có việc gì, tự mình chăm sóc con trai chắc chắn không thành vấn đề.

Mẹ Phó biết Tần Đông Lăng cưng chiều Tiểu Diệp, bèn gật đầu, không tiếp tục đề nghị nữa. Chỉ là nghĩ đến việc Phó Vọng Sơn đang ngóng trông cháu nội, bà lại không khỏi buồn rầu.

Haizz, trong nhà người già nhiều, cháu lại chỉ có một, không đủ để ngắm, đúng là một nỗi phiền muộn khó nói.

Đương nhiên, lời này bà chỉ dám nghĩ trong lòng, bà sẽ không can thiệp vào kế hoạch của con trai con dâu, có Tiểu Diệp đã là điều rất tốt rồi.