Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 6

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 6 :Mau cho em ấy ăn sáng!

—————

“Thứ này thật biến thái, trên dây leo còn mọc miệng nữa. Lão Cốc, anh không sao chứ? Anh còn đi được không?”

Đoạn Mặc Hiên đến chậm một bước, anh ta đá văng những dây leo đã bất động xung quanh, nhìn Cốc Khải đang nhăn nhó ôm mông sau khi biến trở lại hình dạng ban đầu.

“Không, không sao, anh da dày thịt chắc, không bị cắn thủng.”

Cốc Khải hít một hơi lạnh, kiên cường nói.

Nghe giọng nói đầy sức sống của anh, cộng thêm khả năng phòng ngự trong cục dị năng cũng thuộc hàng nhất nhì, Đoạn Mặc Hiên không quá lo lắng, cười ha ha hai tiếng: “Còn không phải sợ anh bị cắn hỏng hay sao? Thật sự không bị cắn thủng chứ? Anh đừng có giả vờ làm anh hùng mà giấu nhá.”

“Thế nào thế nào? Còn muốn anh cởi quần cho cậu xem à?!” Cốc Khải lớn tiếng mắng.

“Thôi thôi thôi, đi sang một bên đi, để anh tự nghỉ một lát.”

Thật sự là không bị cắn thủng, sức phòng ngự của anh cũng thật sự rất mạnh, gặp đạn bắn cũng không sao, nhưng thứ này không biết có lực gì mà mạnh như vậy. Hơn nữa, không giống như Giang Kinh Mặc chỉ bị dây leo kia sượt qua, anh ngồi mạnh xuống khiến đối phương tóm được một miếng thịt nhỏ, giống như càng cua nhưng lực mạnh hơn nhiều.

Coi thường địch một chút khiến Cốc Khải phải chịu thiệt.

“Bạn học nhỏ, không sao chứ?”

Thời Tuế đứng bên cạnh Giang Kinh Mặc.

Nghe thấy thứ kia đập ‘rầm rầm’ vào lồng kim loại nặng, mỗi cú đập đều để lại một dấu vết.

“Không sao thì không sao, nhưng bữa sáng của em…..”

Giang Kinh Mặc nhìn bữa sáng đã hợp thể với mặt đất ở cách đó không xa.

Vẻ mặt cực kì bi thương.

“Em có nên đi xem bói không nhỉ? Gần đây vận khí của em có vẻ hơi xui xẻo.”

Có thể nào sờ sờ cọ cọ an ủi một xíu hong?

Cậu thanh niên với diện mạo xinh đẹp ngoan ngoãn u oán nhìn bữa sáng, vẻ mặt tủi thân trông rất đáng thương.

Có thể nhìn ra được cậu đang cực kì thương tâm.

Xem ra không có vấn đề gì lớn.

Thời Tuế với thói quen như bị ám ảnh cưỡng chế, tuỳ ý vuốt lại mái tóc lộn xộn của cậu.

“Chờ chút rồi mua lại.”

“Đó là bữa sáng tình yêu mà dì làm cho em mà!”

Thời Tuế: ….

“Rồi rồi rồi, chút nữa lái xe quay về đóng gói cho em một phần khác, đứng gần như vậy làm gì? Thật sự bị dọa sợ rồi?”

Giang • có ý đồ lặng lẽ cọ cọ • Kinh Mặc: ….

“Dạ.”

Bây giờ dẫn dắt một dị năng giả mới nhỏ tuổi khó đến vậy sao?

Thời Tuế có chút nghi ngờ tự hỏi, để mặc cho Giang Kinh Mặc dính sát đến gần.

Nhưng thật ra mà nói, cũng không ghét em ấy.

Hơn nữa, em ấy thật sự rất đẹp trai, mọi thứ đều đúng với gu thẩm mỹ của hắn, cả tính cách cũng vậy.

Nhìn bề ngoài thì có vẻ ngoan ngoãn nhưng thực ra lại có nhiều bất ngờ bên trong, rất thú vị.

Cũng thật muốn mạng, không thể từ chối được.

Còn nữa, có phải bạn học nhỏ này dính gần quá rồi không?

Cảm nhận được bạn học nhỏ ‘sợ hãi’ này kề sát tay vào tay hắn.

Thời Tuế nheo mắt nghi ngờ, nhưng cũng không né tránh, chỉ là đang tự hỏi – chẳng lẽ đây là cái giá của thanh socola hôm qua?

Người của Cục an ninh đến rất nhanh.

Vẫn là vị đội trưởng ngày hôm qua.

Hắn nhìn Thời Tuế, nhìn Giang Kinh Mặc, rồi nhìn hiện trường thảm khốc này, thở dài một tiếng.

Dường như cũng cảm thấy bọn họ gặp nhau quá thường xuyên.

Hắn bước tới, thái độ rất tốt.

“Đội trưởng Thời, làm phiền hợp tác một chút, chúng tôi sẽ dùng một ít thuốc mê, trước tiên đưa người đi.”

Sau khi dị năng giả xuất hiện, Cục cảnh sát thông thường đã tích hợp bộ phận liên quan đến dị năng, hợp thành Cục an ninh, ngoài việc xử lý vấn đề của người thường, còn giải quyết vấn đề của dị năng giả và quái vật.

Những dị năng giả có khả năng chiến đấu, sẵn lòng duy trì trật tự xã hội thường được tổ chức lập thành tiểu đội bốn người cố định, đăng ký tại Cục Quản lý Dị năng địa phương để hỗ trợ Cục an ninh, Cục an ninh cũng có danh sách các đội dị năng này.

Thời Tuế gật đầu: “Nhìn tình hình của tên này không được tốt lắm, các anh khi về phải cẩn thận một chút.”

Hai bên nhanh chóng bàn giao xong.

Giang Kinh Mặc theo Thời Tuế lên xe của họ.

Người lái xe là Đoạn Mặc Hiên.

Ban đầu Thời Tuế ngồi ở ghế phụ lái, nhưng trong xe đã có thêm một người là Giang Kinh Mặc.

Khi Thời Tuế còn chưa đến, Cốc Khải đã cười khẩy, không chút kiêng dè leo lên ghế phụ lái.

Đoạn Mặc Hiên buồn cười, mở cửa sổ xe, nhìn Thời Tuế đang vòng qua định mở cửa ghế sau, nói: “Bệ hạ, hôm nay Cốc đại nhân đại nghịch bất đạo, định mưu triều soán vị rồi, ngài thấy có nên kéo ra ngoài không?”

Cốc Khải nhìn qua, chỉ sợ Thời Tuế lười biếng đáp lại một tiếng đồng ý, sau đó cái tên chim Đoạn Mặc Hiên này có thể khởi nghĩa vũ trang lôi anh ra ngoài. Không biết vì đau hay là vì tự mình tưởng tượng mà sợ hãi, mặt anh căng thẳng, vỗ vỗ xe.

“Cậu không nghe thấy em ấy nói chưa ăn sáng sao?”

Một con cá voi sát thủ chưa ăn sáng, điều này là chuyện mà một con hải cẩu nên nghe sao?!

Đoạn Mặc Hiên cười khúc khích: “Thật ra anh khá tò mò, hải cẩu ăn ngon không?”

“Ngon lắm luôn.” Giang Kinh Mặc vừa mở cửa xe bên kia, nghe thấy câu này, liền thuận miệng trả lời.

Hai người ở ghế trước trong nháy mắt khựng lại, từ gương chiếu hậu nhìn Giang Kinh Mặc đã ngồi ở ghế sau.

Cậu thanh niên ngẩng đầu, còn thông qua gương chiếu hậu nở nụ cười thân thiện với bọn họ.

“Trên mặt dính bụi, lau đi.”

Thời Tuế không quan tâm đến câu đùa cợt của Đoạn Mặc Hiên, mở cửa sau bước vào. Hắn rút một chiếc khăn ướt từ trong túi ra, xé mở, đưa cho Giang Kinh Mặc.

Vết máu trên người Giang Kinh Mặc đã được lau sạch, nhưng vì vừa mới lăn lộn trên đất nên mặt vẫn dính chút bụi.

Thời Tuế là người kỹ tính, vừa nhìn đã thấy khó chịu.

Thời Tuế chỉ vào một chỗ, thấy Giang Kinh Mặc không lau sạch, liền thẳng tay cướp lấy khăn ướt, giữ cằm cậu, nhíu mày nhẹ nhàng lau mặt cho cậu.

Giang Kinh Mặc bị cảm giác mát lạnh của khăn ướt làm thoải mái đến híp mắt, hơi ngửa đầu, tuỳ ý để Thời Tuế lau mặt.

Cổ thon dài, đường nét tinh tế.

Càng nhìn càng thấy ngoan.

Hơn nữa, cậu hoàn toàn thỏa mãn cảm giác chiếm hữu, lãnh địa ăn sâu trong xương tủy của một dị năng giả cấp cao.

Trong phương diện này, sức kiềm chế của Thời Tuế rất mạnh, khiến Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải luôn nghĩ rằng hắn chỉ có chút cảm giác lãnh địa.

Không ai biết một Thời Tuế thực sự thả lỏng sẽ ra sao.

Thời Tuế nói tên một nhà hàng cao cấp gần đó, dự định đưa Giang Kinh Mặc đi ăn sáng.

Đoạn Mặc Hiên nhập địa chỉ vào phần chỉ dẫn bản đồ, bật cười: “Được rồi, lão Cốc đã thuyết phục được tôi, sự an toàn của anh ấy đúng là rất quan trọng. Bệ hạ, ngài cứ vui vẻ bên cận thần mới của mình đi, đừng để sắc đẹp che mờ lý trí, chỉ cần đừng quên cho lão Cốc ăn là được.”

Thời Tuế cười nhẹ: “Chủ yếu là tôi sợ nếu cho bạn học nhỏ này ăn uống bừa bãi, gia đình cậu ấy sẽ đến tìm tôi mất.”

Đoạn Mặc Hiên bật cười, tặc lưỡi, nhìn xem nhìn xem, chưa chính thức vào đội mà đã bắt đầu đối xử thiên vị rồi.

“Em không có ăn thịt người,” Giang Kinh Mặc nghiêm túc nói, dũng cảm tuyên bố lý tưởng của mình, “Lý tưởng của em là trở thành một mỹ thực gia thư thả.”

Là cái loại thư thả không có việc gì làm thì đi tìm hải cẩu ăn sao?

Cốc Khải: !!!

“Lái nhanh lên! Mau cho em ấy ăn sáng!”

Chờ đến khi Giang Kinh Mặc được ăn bữa sáng nóng hổi, xe đã trên đường đến Học viện Dị năng.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Giang Kinh Mặc mới có tâm trạng tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với kẻ đáng ghét sáng nay.

“Thực ra gần đây, trên chợ đen có một loại dược phẩm rất phổ biến,” Đoạn Mặc Hiên ngồi ở ghế lái, vừa nhìn đường vừa giải thích cho Giang Kinh Mặc, “Từ lần đầu tiên nó xuất hiện cho đến bây giờ, chắc cũng khoảng mười năm rồi? Chỉ là gần đây càng ngày càng lan rộng và phiền phức hơn, dù có đánh mạnh thế nào cũng không thể triệt hạ được.”

“Thuốc sao?”

“Pheromone.”

Khi Thời Tuế nói tiếng anh, giọng hắn càng thêm lơ đãng và trầm ấm, nhẹ nhàng lướt qua tai như một chiếc lông vũ.

“Đây là thứ mà nước W phát hiện ra đầu tiên, có thể xuất phát từ một loại dị năng nào đó, được chế thành thuốc, nói rằng có thể kích phát tiềm năng cơ thể, giúp người bình thường phát triển dị năng. Thực tế, nó chỉ phổ biến trên chợ đen, qua nghiên cứu, tuy đúng là có thể ảnh hưởng đến người bình thường, sinh ra sức mạnh tương tự như dị năng, nhưng tác dụng phụ lại mạnh hơn.”

Hắn chống cằm, đôi mắt hơi híp lại, rõ ràng là dị năng giả có sức khỏe được tăng cường nhiều hơn người bình thường, không dễ bị say xe, nhưng lúc này hắn lại lười biếng dựa vào một bên như một con mèo lớn lười nhác.

Thực ra Giang Kinh Mặc cảm thấy việc thích anh thú hai chân mà mình ‘nhặt’ được này có chút giống với con người yêu mèo, yêu những thứ lông xù mềm mại.

Cậu chỉ yêu thích thú hai chân thuần tuý, chứ không phải loại thú hai chân có dị năng sinh học hay dị năng khác.

Nói sao nhỉ, ví dụ như mèo mà lại có bốn chân trần trụi của con người, vậy thì chỉ có hai chữ để diễn tả – kỳ quặc.

“Vậy tác dụng phụ là phát cuồng như vừa rồi sao? Còn cắn người?”

Đây là virus xác sống ư?

Giang Kinh Mặc nhẹ lẩm bẩm.

“Ừ, đây là một trong những ảnh hưởng phổ biến nhất. Thường thì những người mong muốn có được loại thuốc này đều khao khát trở nên mạnh mẽ hơn, có mục đích rõ ràng, hoặc muốn báo thù, hoặc muốn cạnh tranh. Ban đầu, những kẻ bán thuốc P cũng chỉ bán cho những người này, và giá không hề rẻ. Cảm xúc mạnh mẽ sẽ là chất xúc tác mạnh nhất, không ai biết nó sẽ dẫn đến điều gì.”

Thời Tuế lên tiếng, giọng điệu bình thản nhưng trong mắt lại lộ rõ vẻ ghê tởm đối với loại thuốc này.

“Điều tồi tệ nhất là việc cưỡng ép tạo ra dị năng có thể dẫn đến sự sụp đổ gene, còn nghiêm trọng hơn cả việc mất kiểm soát. Sau khi hậu quả nghiêm trọng này được phát hiện vào tám năm trước, các quốc gia đã bắt đầu nghiêm khắc trấn áp loại thuốc này.

Nhưng nguồn gốc vẫn chưa được tìm ra, và từ khi dị năng giả xuất hiện, giữa người bình thường và dị năng giả đã có một hố sâu ngăn cách. Không biết bao nhiêu người đã sẵn sàng đánh cược mạng sống để vượt qua hố sâu này. Kẻ vừa rồi chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.”

“Lần này chúng ta đến đây, cũng bắt được một kẻ bán thứ này. Một liều 30 vạn, tổng cộng ba liều. Số tiền này vừa đủ để một số người cắn răng đi vay mượn, nhưng cũng phải bỏ ra toàn bộ tài sản. Khi anh đến điều tra, người ta còn không dễ bán, nói cái gì mà trong mắt anh có ánh sáng, không phù hợp với điều kiện. Em nói xem, với điều kiện lựa chọn như vậy, làm sao không xảy ra chuyện được?” 

Đoạn Mặc Hiên ở phía trước cũng cười nói, nhưng trong mắt lại không hề có chút ý cười nào.

“Thế nào? Chuẩn bị tâm lý đi, những kẻ này khác với những con quái vật nhỏ kia. Hơn nữa, những con có thể vào thành phố đều là quái vật dưới cấp B nên đội tuần tra trong thành phố mới có thể bỏ qua. Đợi đến khi em lên năm 3, gặp phải loại này nhiều lắm.”

Thời Tuế khẽ cắn răng hàm, nở một nụ cười có phần gượng ép, đưa đầu ngón tay ra, hơi cong lại chỉ vào Giang Kinh Mặc, trêu chọc cậu.

Không ngờ Giang Kinh Mặc lại nhìn vào tay hắn, vươn tay, đầu ngón tay nhanh chóng chạm vào đầu ngón tay của hắn rồi cúi đầu, một tay che nửa khuôn mặt, nhanh chóng nói một câu gì đó.

Biểu cảm trên mặt Thời Tuế biến hoá một cách vi diệu. Hắn không nghe rõ lắm….

Hoặc có lẽ là không chắc chắn.

Bạn học nhỏ này xem nhẹ những giả định của hắn, chỉ nói một câu…. ‘Có chút đáng yêu’ sao?