Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 375

topic

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 375 :

 
Khương Du Mạn thu hết phản ứng của Ngụy Tình vào đáy mắt, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc. Cứ như thể nhân vật trong cuốn sách cuối cùng đã thoát khỏi vòng tay của định mệnh để bước ra đời thực trước mặt cô. Cảm giác này thật khó diễn tả bằng lời.

Hai người nói thêm vài câu nữa, rồi Khương Du Mạn mới cùng Tiểu Diệp đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Khương Du Mạn, Ngụy Tình thoáng hiện lên một chút ngưỡng mộ.

Đâu phải là “tỉnh ngộ” ?

Chẳng qua vì cô đã được thấy đáp án hoàn hảo từ trên cuộc hôn nhân của cô Du Mạn và Phó đoàn trưởng, cảm thấy bạn đời của mình không nên là người sẽ làm ra hành động như Kiều Vân Thâm mà thôi.

Không vội nhất thời, cô tin chắc, bản thân cũng có thể tìm thấy cuộc sống trọn vẹn của riêng cô, một người toàn tâm toàn ý với cô, giống như cô Du Mạn vậy.

Nghĩ vậy, Ngụy Tình ngẩng cao cằm, hít một hơi sâu lấy lại tinh thần rồi quay lại phòng tập để tiếp tục luyện tập.

Ở phía bên kia, Khương Du Mạn cùng Phó Cảnh Thần trở về khu nhà tập thể. Trên đường đi, cô kể lại mọi chuyện cho anh nghe.

Cuối cùng, cô kết luận: “Cái loại người làm việc chẳng hề nghĩ tới hậu quả như Kiều Vân Thâm, Nguỵ Tình nhắm mắt chọn đại một người cũng còn hơn!”

Phó Cảnh Thần không bày tỏ ý kiến. Kiều Vân Thâm và Hạng Lập Phong đều là bạn cũ của anh, nên anh hiểu rõ tính cách của cả hai. Chỉ là anh không ngờ, Kiều Vân Thâm lại có thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy.

Nhớ lại chuyện Nguỵ Lưu Cương vừa nói hôm nay, Phó Cảnh Thần rơi vào trầm tư trong chốc lát. Thế nhưng, nghe tiếng vợ thủ thỉ bên tai, anh nhanh chóng hoàn hồn, lắng nghe một cách nghiêm túc và đáp lại cô bằng sự quan tâm.

Cứ thế, hai vợ chồng một người nói, một người chăm chú lắng nghe, còn Tiểu Diệp thì gục đầu trên vai ba. Dưới bóng cây rung rinh, hình ảnh gia đình ba người kéo dài ra, chậm rãi khuất dần ở cuối con đường.

Với Đoàn Văn công, thời điểm bận rộn nhất trong năm chính là những chuyến đi hội diễn tại các quân khu. May mắn nhờ kinh nghiệm lần trước, lần này mọi người làm việc đâu ra đấy, thu xếp xong xuôi mà vẫn còn dư dả thời gian.

“Đúng là cái trí nhớ cá vàng mà,” Dương Vận vừa từ văn phòng về, vỗ n.g.ự.c thở phì phò, “Tôi cứ bảo bản nháp kịch bản bị thất lạc, hóa ra nó nằm ngay trong văn phòng. Nếu không phải hôm nay đi tìm đồ, chẳng biết bao giờ mới nhớ ra.” Ngày nào Dương Vận cũng có quá nhiều việc, nên thỉnh thoảng có những việc bà không nhớ nổi.

“Tìm được là tốt rồi,” Trang Uyển Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm, “Tôi còn đang nghĩ, mọi người ở đây ai lại đi lấy đồ linh tinh bao giờ.” Đang trò chuyện thì xe đón đã đến. Mọi người dừng lại, lần lượt lên xe.

Chuyến đi này là đến Sư đoàn 24, một trong những quân khu có điều kiện tốt nhất mà Đoàn được phân công. Trước đây, những nơi như thế này thường chỉ có Đoàn Ca vũ Hướng Dương được đến. Đây là lần đầu tiên các cô gái được đi, nên trên đường đi ai nấy cũng đều vô cùng phấn khởi, mừng rỡ không thôi.

Tô Văn Tranh như thường lệ đã đi xe đến trước. Có điều khác với lần trước, vừa gặp mặt, bà đã kéo riêng Khương Du Mạn sang một bên.

“Du Mạn này,” Tô Văn Tranh ghé sát, “Biên tập Báo Quân đội vừa gọi điện đến, muốn phỏng vấn cô đấy. Chiều nay cô có sắp xếp được thời gian không?”

“Có ạ.” Khương Du Mạn hơi khựng lại, rồi hỏi: “Họ thường hỏi những vấn đề gì ạ?”

“Cũng chỉ là mấy câu hỏi đơn giản thôi, về gia đình, quá trình sáng tác, và dự định cho tác phẩm sau này. Hiện giờ vở kịch 《Nhiệt Huyết Phương Hoa》 đang gây tiếng vang lớn, nên chắc chắn chủ đề sẽ xoay quanh nó.” Tô Văn Tranh từng được phỏng vấn nên mọi chuyện đều rõ như lòng bàn tay. Khương Du Mạn nghe xong thì cũng đã nắm được tình hình.

“Trong giới quân nghệ của chúng ta, tuy Báo Quân đội không nổi danh bằng Tạp chí Văn Nghệ, nhưng đây lại là tờ báo mà các cấp lãnh đạo dùng để nắm bắt tình hình của đội ngũ văn nghệ sĩ quân đội chúng ta.” Tô Văn Tranh nói thêm: “Nếu họ hỏi về kịch bản tiếp theo, cô có thể hé lộ đôi chút nếu đã có ý tưởng. Nếu chưa có thì cũng không cần phải nói bừa.” Hàm ý là có thể thể hiện bản thân trên mặt báo để cấp lãnh đạo thấy, nhưng đừng đưa ra những thông tin không thực tế.

Những lời Tô Văn Tranh dặn dò, Khương Du Mạn đều ghi nhớ. Trong buổi phỏng vấn chiều, cô trả lời thận trọng, đâu ra đấy. Và quả thực, câu hỏi cuối cùng của phóng viên chính là hỏi về ý tưởng cho kịch bản thứ hai.

Vì đã bắt tay vào sáng tác kịch bản thứ hai, Khương Du Mạn chỉ hé lộ về thể loại và chủ đề muốn truyền tải. Tóm lại, buổi phỏng vấn diễn ra khá suôn sẻ. Sau đó, cô lại tiếp tục chuyên tâm vào việc chuẩn bị cho buổi hội diễn của các nữ binh.

Năm ngày trôi qua nhanh như chớp. Sư đoàn 24 quả nhiên là quân khu có điều kiện tốt nhất. Năm ngày ở đây, từ việc ăn uống, chỗ ở cho đến quá trình huấn luyện đều không có gì đáng chê trách.

Đến lúc chia tay, Tô Văn Tranh và Đoàn trưởng Đoàn Văn công Sư đoàn 24 vừa nói vừa cười, thống nhất sẽ giữ vững mối quan hệ hữu nghị tốt đẹp giữa hai đoàn.

Hai bên đang nói chuyện vui vẻ thì một chiến sĩ cần vụ vội vã từ ngoài chạy vào, ghé tai nói nhỏ gì đó với Tô Văn Tranh. Vì đứng quá xa, mọi người không nghe rõ nội dung. Chỉ thấy sắc mặt Tô Văn Tranh đột nhiên thay đổi, cô vội vàng nói vài câu với vị Đoàn trưởng kia rồi cùng chiến sĩ cần vụ lên xe jeep đi ngay.