Hương Yêu - Chương 15
topicHương Yêu - Chương 15 :Chương 15
Cô không biết câu hỏi của anh ấy là muốn hỏi cô không vui vì chuyện bạn gái của anh ấy đến hay là hỏi về tâm trạng tồi tệ hiện nay của cô.
Cô vờ hiểu theo ý sau, nở nụ cười đáp lại: “Không có gì đâu.”
“Khương Uyên, anh biết em không được vui.” Anh ấy nghiêng đầu sang nhìn về phía cô, cũng thay đổi xưng hô một cách tự nhiên: “Xin lỗi em…”
Anh ấy không xin lỗi thì thôi, lời xin lỗi này của anh ấy dễ dàng khơi dậy sự tức giận trong lòng Khương Uyên: “Anh đâu cần phải xin lỗi tôi đâu?”
“Khương Uyên…”
Khương Uyên không thể kìm chế lửa giận trong lồng ngực, cô bình tĩnh nhẹ nhàng nói rõ với anh: “Anh Trì, chuyện trước đây tôi sẽ xem như chưa có gì xảy ra, trên thực tế, giữa hai chúng ta cũng chưa thực sự có gì cả. Anh vẫn là cấp trên mà tôi kính trọng nhất, mối quan hệ của chúng ta chỉ có thế mà thôi. Tôi có vui hay không, vì sao mà buồn, cũng không liên quan đến anh.”
Những lời phân định rạch ròi quan hệ giữa họ khiến sắc mặt Trì Nghiêm càng tệ hơn: “Khương Uyên, giữa hai ta, chúng ta đều có cảm giác với đối phương mà, sao em lại muốn phủ nhận mọi thứ?”
Khương Uyên trả lời: “Hà Mịch là một người bạn gái tốt.”
Hà Mịch cố ý đến đây chỉ để ngấm ngầm tuyên bố chủ quyền mà không làm ầm lên để đẩy cô vào thế người thứ ba, cô thực ra rất cảm kích cô ấy.
Con người, không thể không biết xấu hổ như vậy.
Trì Nghiêm im lặng hồi lâu mới trịnh trọng đáp lại: “Cho anh thời gian, anh sẽ cho em một câu trả lời.”
Khương Uyên quyết đoán đáp trả: “Không cần đâu.”
Đúng lúc xe vừa chạy đến bên ngoài khu nhà Khương Uyên đang sống, xe dừng lại, Khương Uyên tháo dây an toàn định đẩy cửa xe rời đi, thế nhưng lại không mở ra được.
Cô quay đầu nhìn Trì Nghiêm: “Anh Trì, làm phiền anh mở cửa xe giúp tôi.”
Trì Nghiêm bắt lấy cổ tay cô: “Khương Uyên, em nghe anh nói này, anh và cô ấy, tụi anh sắp không thể tiếp tục nữa rồi, em nghe anh nói đi…”
Khương Uyên chồm người qua nhấn nhanh vào nút mở khoá chính giữa, sau đó lập tức mở cửa xe, xuống xe thật nhanh.
Trì Nghiêm cũng vội vàng xuống xe, bước từng bước dài đuổi theo cô. Ngay trước cửa khu nhà của Khương Uyên, anh nắm lấy cánh tay cô: “Khương Uyên, em hãy nghe anh nói, anh thực lòng thích em…”
Khương Uyên cảm thấy buồn cười, cô lắc đầu: “Người thích tôi nhất định phải độc thân, con người của tôi rất đơn giản, tôi không muốn bị cuốn vào chuyện tình cảm phức tạp.” Cô nhìn về phía cánh tay đang bị anh ấy nắm chặt: “Anh Trì, anh buông tôi ra, sau này tôi còn có thể gọi anh một tiếng anh Trì.”
Trì Nghiêm không chịu.
Khương Uyên vùng vẫy.
Trì Nghiêm bỗng kéo cô đi, dắt cô vào một góc tối vắng người, đẩy cô vào tường, một tay khống chế cô, tay còn lại nâng mặt cô lên, đặt nụ hôn lên môi cô.
Khương Uyên liều mạng chống cự.
Cô thậm chí nhấc chân lên đạp anh ta ra.
Sau khi đẩy được anh ấy ra, cô vươn tay tát cho đối phương một bạt tai.
Hai người bỗng chốc ngây người đứng yên tại chỗ.
Khương Uyên sửa sang lại quần áo tóc tai, không thèm nhìn anh ta lấy một lần, chạy vội vào cổng khu nhà của cô.
Khương Uyên về đến nhà, cả người cô vẫn còn run rẩy.
Là do tức run người.
Nếu như Trì Nghiêm thực sự không thể cùng Hà Mịch bước tiếp nữa, vì sao còn dây dưa không dứt?