Mạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu - Chương 1197
topicMạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu - Chương 1197 :Tiến về đô thành / thẻ đánh bạc đủ nhiều (1)
Dù sao từ nay về sau, bọn hắn đều sẽ sinh sống tại cùng một thiên hạ. Giờ đây không còn phân chia thượng giới và hạ giới, dĩ nhiên tốt nhất là nên dung hòa, bổ trợ lẫn nhau.
Cho đến hiện tại, từ hình thái địa lý mà xem, các khu vực giáp giới cũng không có gì khác biệt.
Chẳng qua là diện tích trở nên lớn hơn, đồng thời khí vận của các nơi cũng nhao nhao bị Thiên Triêu Thần Quốc ảnh hưởng và hấp dẫn.
Bất quá cũng không có ai nói gì, bởi vì đây là chuyện bất khả kháng. Quốc thổ càng cường đại thì khí vận sinh ra cũng càng bá đạo.
Nhưng bọn hắn những người mới đến này không thể trực tiếp ra mặt, đòi lại khí vận từ Thiên Triêu Thần Quốc. Dù sao không phải ai cũng có thể như Thẩm Mộc, khiến các đế quân thượng giới phải nể mặt mà lại làm người hòa giải.
Vạn nhất khiến người ta không vui, trực tiếp bị giết sạch, e rằng kết cục chỉ có chờ chết. Thế nhưng trong lòng rất nhiều người đều cảm thấy, tuy Nhân cảnh thiên hạ không thể sánh bằng, nhưng chí ít bọn hắn có chiến hạm và thiên ma cường đại, ít nhiều cũng có thể chống cự.
Trong bất tri bất giác, thực ra Nhân cảnh thiên hạ, bao gồm Thẩm Mộc, đã dần dần được rất nhiều người tán thành, đồng thời sánh ngang với tu sĩ và gia tộc của thượng giới.
Lúc này, các tu sĩ từ một vài tông môn có khoảng cách gần nhất với Thiên Triêu Thần Quốc đang kết bạn phi hành.
Mắt thấy sắp đến biên giới Thần Quốc, đập vào mắt chính là đội ngũ tu sĩ dài như rồng phía dưới đang tiến vào quốc cảnh Thiên Triêu Thần Quốc.
Đám người nhao nhao hạ xuống đất nghỉ ngơi, sau đó cũng đi theo.
“Không ngờ lần này lại còn nhiều người như vậy.”
“Đương nhiên, nhiều Tiên gia Tông Môn cũng tới. Nghe nói lần này còn tổ chức rất nhiều hoạt động khác, rất nhiều Tông Môn đều muốn mở danh ngạch cho những thiên tài mới từ hạ giới. Nếu thông qua, có thể được một số trưởng lão tông môn thu làm đệ tử.”
“Khá lắm, còn có chuyện tốt như vậy sao?”
“Haizz, nghĩ kĩ thì biết ngay, sao có thể dễ dàng như vậy mà được nhận? Ngươi từ tiểu Thiên hạ hạ giới xuống, không dâng cống phẩm kỳ trân dị bảo hay những điều kiện khác, làm sao có thể muốn thu là thu ngay được? Trừ phi thật sự yêu nghiệt đến mức thiên đạo cũng phải đố kỵ, nếu không thì tuyệt đối không thể.”
“Thế nhưng, nghe nói Vạn Giới Sơn đều có người tới, không chừng lần này thật sự có kỳ tài khoáng thế nào đó.”
“Ừm, vậy thật là nói không chừng. Vốn dĩ ta không xem trọng, nhưng Nhân cảnh thiên hạ các ngươi cũng biết đó, nhìn thấy bọn hắn xong, ta ngược lại cảm thấy rất có thể. Vị chúa tể tên là Thẩm Mộc thì phải, nghe nói thiên phú của hắn cũng rất quỷ dị.”
“Vạn Giới Sơn vì hắn đến?”
“Không nhất định, dù sao đến lúc đó xem đi. Ngoài Vạn Giới Sơn, còn có Thục Sơn Kiếm Tông, Linh Hư Quán, Đạo Tổ Thánh Địa, Tuân Dương Tông… vân vân.”
“Ngược lại là thật có ý tứ nha, ta có chút mong đợi. Hơn nữa, nói không chừng Tô Gia kia sẽ trả thù Nhân cảnh, lại có trò hay để xem rồi.”
“Tiểu tử ngươi thật sự là, ha ha.”
…
Lúc này, khi rất nhiều tu sĩ đang nghị luận.
Rất nhiều tiểu Thiên hạ tiếp giáp cũng bắt đầu nhao nhao rời khỏi lãnh địa, dẫn đầu đội ngũ tiến về Đô thành Thiên Triêu Thần Quốc.
Trên Tây Nam Long Hải, một chiếc phi thuyền vượt châu màu đen đang ổn định bay lượn.
Lần này Thẩm Mộc không cưỡi chiến hạm. Mặc dù chiến hạm rất oai phong và cũng rất an toàn, nhưng vấn đề là nó thực ra là vũ khí quân sự.
Dù sao, đây là lần đầu bọn hắn đặt chân vào cảnh nội Thiên Triêu Thần Quốc, nếu vẫn cưỡi chiến hạm tới thì sẽ có vẻ hơi không lễ phép, mà lại rất dễ khiến người ta nghi ngờ.
Cho nên, vì nhiều yếu tố, Thẩm Mộc quyết định dẫn người cưỡi phi thuyền vượt châu thông thường đi trước.
Từ biên giới Đông Châu đi đến Đô thành Thiên Triêu Thần Quốc, có lẽ vẫn còn cần mấy ngày, sẽ không quá nhanh.
Bởi vì phải trải qua một phần hải vực của Tây Nam Long Hải, sau đó lên bờ tại biên giới, lại cần một đoạn hành trình nữa mới có thể đến biên cảnh Thiên Triêu Thần Quốc.
Thực ra, chuyến đi này còn xa hơn trong tưởng tượng. Ngay cả khi Thẩm Mộc từng đi từ Đông Châu đến Thần Châu thuộc Nhân cảnh cũng cần rất nhiều thời gian, huống chi khoảng cách đến Đô thành Thần Quốc còn xa hơn nhiều.
Tuy nói bây giờ cảnh giới của Thẩm Mộc đã đạt đến tầng 18, hoàn toàn có thể dùng súc địa thành thốn, thu ngắn khoảng cách vô hạn, hoặc sử dụng thần thông thuật pháp đi.
Như vậy, loại khoảng cách này thực ra cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.
Nhưng vấn đề là, chuyến đi lần này tự nhiên không chỉ có mình hắn, mà còn có một số vật phẩm hắn đã sớm chuẩn bị, cùng những người đi theo.
Lần này Tào Chính Hương và Liễu Thường Phong vẫn chưa đi theo, vẫn như cũ ở hậu phương giữ vững đại bản doanh.
Mà Thẩm Mộc lúc này thì dẫn theo Tê Bắc Phong, Triệu Thái Quý, Lý Thiết Ngưu và những người khác. Ngoài ra còn có Chân Thục Hương, Tào Tất, Diêu Lãm, Vương Bàn chờ.
Gần một nửa trong số những người đi theo đều có kinh nghiệm vận hành và kinh doanh. Dù sao lần này không phải đi đánh trận, mà là cần làm quen với người khác, sau đó để hàng hóa của Phong Cương có thể lưu thông ra ngoài.
Cho nên, càng cần những người có năng lực cao hơn. Vì vậy Chân Thục Hương tự nhiên nằm trong số đó. Mặt khác, Tào Tất, Diêu Lãm và những người khác đều có kinh nghiệm đi biển bằng phi thuyền.
Lần này đi, một trong những nhiệm vụ trọng yếu của Thẩm Mộc chính là trước tiên tìm cho Nhân cảnh thiên hạ một tuyến đường biển và bến tàu an toàn, ổn thỏa.
Việc mở đường giao thông, tự nhiên là bước phát triển đầu tiên, vấn đề hàng đầu.
Chỉ có đường thông, mới có thể tốt hơn thực hiện các mục đích khác, dù là Nhân cảnh tu sĩ muốn đi ra ngoài trải nghiệm, hay cần vận chuyển hàng hóa để giao dịch.
…
Lúc này, Thẩm Mộc cùng Tê Bắc Phong, Triệu Thái Quý, Lý Thiết Ngưu và những người khác đứng trên đầu thuyền phi thuyền, vừa nhìn về phía hải vực phía trước vừa tùy ý trò chuyện.
Thẩm Mộc quay người nhìn về phía Tê Bắc Phong: “Tê Bắc Phong, trong số chúng ta, có lẽ ngươi là người quen thuộc Thiên Triêu Thần Quốc nhất. Dù sao ngươi tới thượng giới này cũng đã rất lâu rồi. Ngươi hãy nói sơ qua cho chúng ta một chút đi, dù sao lần này đại điển chúng ta vẫn có mục tiêu và nhiệm vụ, cũng nên sớm làm chút chuẩn bị.”
Tê Bắc Phong nghe vậy, sau đó nhẹ gật đầu.
“Ừm, yên tâm, cái này không có vấn đề. Mặc dù thời gian ta ở Thiên Triêu Thần Quốc không tính dài, nhưng một vài phong tục tập quán ta vẫn có biết. Cho nên, nói cho các ngươi một chút cũng không phải là việc khó gì. Nếu không thì, ta sẽ giúp các ngươi bốc một quẻ, xem là đại cát hay đại hung.”
Thẩm Mộc trợn mắt: “Xem bói thì miễn đi, cái trò đó của ngươi thật không chuẩn.”
Tê Bắc Phong không phục: “Làm sao có thể chứ đại nhân! Ta bói cho ngài không chuẩn sao? Ngài xem ngài bây giờ chẳng phải đang được oanh oanh yến yến vây quanh, thê thiếp thành đàn sao?”